Lúc này, Hàn Phỉ xoay người nhảy lên, rời khỏi vị trí cũ, nhưng nhìn quanh, vật gì cũng không thấy, vừa rồi nàng rõ ràng đã nhìn thấy có một cái bóng đen trôi nổi lơ lửng trên đầu vai của nàng.
Hàn Phỉ mạnh mẽ thở ra một hơi, ánh mắt quét về phía bốn phía, vẫn không phát hiện ra bất kì thứ gì, chỉ là trong nháy mắt, đã không thấy vật kia đâu nữa. Nhưng tiếng khóc nỉ non vang vọng ở bên tai kia lại chuyển thành tiếng cười, khóc cười cứ liên tục luân phiên, khi thì gần, khi thì xa, hành tung bất định, giống như quỷ mị.
Hàn Phỉ ghét nhất chính là loại hành vi giả thần giả quỷ này, vì thế tâm tình nàng trở nên hơi táo bạo, nhưng lại không biết nên làm gì, hành vi nghịch ngợm này thật giống như tính khí của một đứa bé vậy.
Khoan đã, đứa bé?
Trong chớp mắt, Hàn Phỉ bỗng nhiên nhớ lại những thứ thần bí mà Mộc Miểu Miểu đào ra được, chính là đồ chơi của tiểu hài tử, cùng với cái trống bỏi mà Tần Triệt bỏ vào, lục lạc..
Tim Hàn Phỉ đập nhanh hơn mấy phần, nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, tất cả mọi chuyện cùng manh mối tựa hồ cũng hướng về một hướng, nhưng suy đoán kia lại làm cho nàng không dám suy nghĩ sâu sắc.
Chẳng lẽ trong cỗ quan tài này, lại chôn một đứa bé?
Ý niệm này nảy sinh trong phút chốc, Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, giống như có hình ảnh gì đó, chợt lóe lên trong đầu, nhưng nhanh đến mức không nắm bắt được, trong lòng nàng cũng vắng vẻ mất đi một khối.
Đúng lúc này, tiếng khóc lại một lần nữa vang lên bên tai, chỉ là lần này, Hàn Phỉ không lập tức nhảy ra, mà chậm rãi quay đầu, cái cổ giống như của một cỗ máy rỉ sét vậy, mãi đến tận lúc, nàng đối diện với một đôi mắt toàn bộ đều là tròng đen, không có một chút tròng trắng, trong đôi mắt tròn vo còn phản chiếu gương mặt nàng.
Quá gần, khoảng cách này gần đến mức Hàn Phỉ có thể ngửi được một mùi thuốc đậm đặc, đó là mùi của đồ vật bị ngâm trong nước thuốc một thời gian dài, vô cùng nức mũi. Trái tim Hàn Phỉ đập thùm thụp, lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên, nếu là người bình thường gặp phải một đôi mắt như thế e là đã sớm té xỉu rồi.
Đôi mắt to kia chậm rãi lùi về sau một ít, hô hấp của Hàn Phỉ cũng đình trệ một phần, cho tới lúc này, nàng rốt cục cũng nhìn rõ ràng đó là vật gì, mà vật này, vừa giống vừa có chỗ khác so với những gì nàng suy đoán.
Đó là một đứa bé có hình dáng như quái vật.
Nói là hài tử, thứ kia quả thực có dung mạo của hài tử, khuôn mặt tròn tròn, non nớt, trên đầu còn buộc một cái búi tóc nhỏ, trang phục mặc trên người vô cùng tinh xảo, nhưng đã rách nát, nhìn đáng thương hề hề, tay nhỏ chân nhỏ cũng lộ ra, một bàn chân còn đi một chiếc giày đầu hổ, bàn chân còn lại trống không, cái giày đã không cánh mà bay.
Nói là quái vật, chỉ vì đứa nhỏ này toàn thân đều là màu đen, thi thoảng lại có những chỗ ánh lên màu xanh đỏ, giống như bị trúng độc vậy, trên thân có rất nhiều vết thương, đều là những vết thương nho nhỏ, dường như là bị côn trùng bọ cạp cắn vậy, da dẻ cũng không hoàn hảo, nhất là cặp mắt kia, không phải là đôi mắt của người bình thường, chỉ có một màu đen, không có tròng trắng, nhưng nhìn kỹ lại, Hàn Phỉ phát hiện mắt đứa trẻ quái vật này cũng không phải là không có màu trắng, mà là cái vốn màu trắng thì đến hắn lại là màu đen, cùng màu với đồng tử.
Đứa trẻ này cả người đều đang dán trên thân một cây đại thụ, thân thể rất nhỏ, cuộn thành một đoàn, nhìn đại để chỉ có dáng vẻ tầm một hai tuổi, toàn bộ ngũ quan cũng còn chưa nẩy nở, bỏ qua một thân da dẻ quái lạ đầy vết thương, cùng với cặp mắt khủng bố kia, thì đây cũng là một hài đồng phấn điêu ngọc trác.
Hàn Phỉ nhìn nó, mà tiểu quái vật này cũng đang nhìn nàng.
Lúc hai đôi mắt đối diện nhau, Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một động động, tiểu quái vật kia lập tức liền nhảy dựng lên, cả người cũng không thấy đâu nữa, nhưng Hàn Phỉ nhạy bén phản ứng lại, tầm mắt truy đuổi đến trên một cái cây khô, đứa bé kia giờ khắc này đang dùng tứ chi bám chặt vào thân cây.
Bởi vì màu da của nó, thêm vào màn đêm đen nhánh, vì thế vừa rồi Hàn Phỉ vẫn không nhìn thấy nó ở nơi đó, oa nhi này thật sự là quá đen!
Hàn Phỉ nhịn một chút, cuối cùng mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
Tiểu quái vật kia không hề trả lời, chỉ là một mực dùng cặp kia mắt đen nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, có điều trong đôi mắt kia không hề có chút địch ý nào, dường như nó đang muốn xác nhận gì đó.
Đầu óc Hàn Phỉ nhanh chóng vận chuyển, không nghi ngờ chút nào, tiểu quái vật này chính là thứ bị nhốt trong quan tài, nhưng đứa nhỏ này đến cùng là ai? Tại sao lại bị nhốt tại trong quan tài? Bị chôn dưới đất thời gian dài như vậy, sao vẫn có thể tồn tại? Chuyện này.. nó còn là nhân loại sao?
Cho dù trong lòng có nhiều nghi vấn như vậy, nhưng Hàn Phỉ lại quỷ dị phát hiện, mình không hề có bất kì suy nghĩ muốn động thủ nào, nàng thậm chí ngay cả một tia dục vọng phải bắt được hắn thương hại hắn cũng đều không có. Chẳng lẽ trong lòng nàng, tiểu quái vật này không có bất kỳ nguy hiểm gì?
Nhưng sao có thể có chuyện đó! Phải biết rõ đây chính là thứ có thể độc chết toàn bộ thôn làng, là thứ vẫn bị coi như mắt trận! Ấn theo tính tình của Lão Độc Vật kia, tuyệt đối sẽ không để một thứ vô dụng ở đây!
Nghĩ như vậy, Hàn Phỉ là càng ngày càng muốn tìm hiểu xem thân phận thật sự của tiểu quái vật này là gì, nhưng nghĩ đến tốc độ di chuyển của nó, vậy tuyệt đối không thể đơn giản mà có thể đuổi kịp, ngay cả nàng cũng không đạt được tốc độ kia đâu, muốn bắt được nó đúng là khó khăn.
Hàn Phỉ có chút đau đầu, nàng suy tư một hồi, ánh mắt xéo qua nhìn thấy cái trống lúc lắc, nghĩ đến trước khi tiểu quái vật kia xuất hiện vãn có tiếng trống lúc lắc cùng tiếng lục lạc, đây hắn là tính tình trẻ con nghịch ngợm đi!
Hàn Phỉ tìm cái trống bỏi, quay về phía tiểu quái vật nhẹ nhàng lắc mấy lần, cái trống nhỏ phát sinh thanh âm thanh thúy, rất là êm tai, tiểu quái vật kia ngay lập tức bị hấp dẫn, nhìn sang, tựa hồ muốn bay lại đây, nhưng lại đang do dự.
Hàn Phỉ cũng không vội vã, cứ nhè nhẹ lắc trống lúc lắc, nỗ lực dụ dỗ tiểu quái vật hạ xuống.
Không bao lâu, bóng đen trên cây khô lóe lên, tiểu quái vật kia đã xuất hiện ở trước mặt Hàn Phỉ, duỗi cánh tay nhỏ ra muốn đoạt cái trống bỏi trong tay Hàn Phỉ, Hàn Phỉ thừa dịp một bắt được nó, chỉ một thoáng, một tiếng thét chói tai vừa quái dị vừa khủng bố trừ trong miệng tiểu quái vật bộc phát ra.
Hàn Phỉ cảm giác mình màng tai mình sắp hỏng đến nơi rồi, nhưng nàng vẫn không buông tay, nắm thật chặt hài tử kia, mãi đến tận lúc nắm lấy, nàng mới kinh ngạc phát hiện, đứa bé này.. toàn thân rét lạnh đến đáng sợ, giống như là một khối bang vậy.
Hàn Phỉ sầm mặt lại, duỗi tay một cái, liền giữ chặt cổ tay tiểu quái vật lại, đúng như nàng nghĩ, nàng không hề cảm nhận được mạch hay nhịp tim của nó, đây là mạch tượng của một người đã chết, đứa bé này, quả nhiên đã không còn sống..
Nhìn tiểu hài tử trong tay giãy dụa đến kịch liệt, tiếng thét của nó vẫn vô cùng chói tai, căn bản không giống như từ một kẻ đã chết có thể phát ra, nếu không phải không có mạch đập, đứa bé này quả thực liền giống như có sinh mạng vậy, Hàn Phỉ căn bản không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ.. nó thật là quái vật mà không phải là loài người sao?