Bách Lý Mân Tu trong mắt tràn đầy kinh diễm, hắn đã rất lâu không xuất thần như vậy, hắn thân là Thái tử đời kế tiếp của Vân Hỏa quốc, đã từng nhìn thấy không dưới ba ngàn nữ nhân, cho dù đều là các tiểu thư tài năng bậc nhất với hắn cũng chỉ như vậy. Nhưng, hôm nay bài múa này, đã làm hắn động tâm, trong con cặp mắt ôn hòa kia đều là tán thưởng.
Nữ nhân trên sân khấu, phong tư đặc sắc, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều giống như tác phẩm hoàn mỹ, mỹ mạo, khí chất cùng tồn tại, không có một chút khiếm khuyết nào, đẹp đến như vậy, đủ khiến người ta có cảm giác mới mẻ.
Bách Lý Mân Tu không chút nào keo kiệt mà tán thưởng nàng, nhưng tâm tình ngoài tán thưởng ra thì không còn gì khác.
Cùng bị kinh diễm còn có vị trí đầu não phía dưới Hoàng Đế, chính là Đại Hoàng Tử Tần Mục, mặt mày sắc bén, trên khuôn mặt anh tuấn bức người để lộ ra một tia hứng thú dạt dào. Hàn Yên là con gái Hàn Thừa Tướng, từ lâu đã nghe nói lúc nàng xuất sinh thiên địa xuất hiện điềm lành, ba tuổi biết chữ, năm tuổi tụng văn, bảy tuổi thành thơ, ở kinh thành có vô số tiểu thư thế gia tranh nhau sùng bái nàng, nhưng hôm nay gặp mặt, lại là ngoài ý muốn. Mặt mày nhu tình, dung mạo kinh thiên động địa, điệu múa khuynh thành, hôm nay lộ ra đã gây nên một trận ồn ào, Tần Mục không khỏi nhìn kĩ thêm vài lần, khóe miệng kéo ra một nụ cười ý vị. Nữ tử A Mã Cung, vốn chính là vì tuyển vợ cho Hoàng gia mà chuẩn bị, tài tình dung mạo, thêm nữa Hàn Thừa Tướng lại thuộc phái trung lập, việc này.. Tần Mục uống cạn một chén rượu, lộ ra một nụ cười tà.
Chấn động trong lòng Hàn Thượng Thanh qua đi còn lại chính là một trận mừng như điên, đây là nữ nhi hắn mang rất nhiều kỳ vọng, quả nhiên nàng không để cho hắn thất vọng! Hàn Thượng Thanh nhìn các đồng liêu bên cạnh như si như say liền biết rõ ván cược này của hắn đã thắng, Hàn Yên sẽ mang tới cho hắn vô thượng tài phú cùng vinh quang!
Hàn Thượng Thanh kích động đến nỗi mặt mũi cũng hồng, ngay cả chuyện của một đứa con gái khác cũng bị vứt ở một bên, đáy lòng từ từ tính toán mưu kế sau này.
Trên sân khấu, Hàn Yên khẽ khom người, tựa như cảm tạ tiếng vỗ tay của mọi người, sau đó dưới ánh mắt nóng nỏng như lửa của đám đông từng bước một lui ra, cho đến khi Hàn Yên đi trở về sau tấm bình phong, bước chân liền bất ổn khiến nàng phải ngồi xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trán và sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Mội bài múa làm kinh động toàn bộ người có mặt thì nhất định phải đổ mồ hôi, nhưng nàng đã thành công.
Chúng tú nữ cũng trầm mặc nhìn nàng, thậm chí ngay cả sinh ra ghen ghét cũng không thể, một người quá mức ưu tú cũng chỉ có thể ngước nhìn, phong tư nhảy múa kia, các nàng vĩnh viễn không thể làm được.
Càng bết bát là phía sau còn không ít tú nữ chưa biểu diễn, dù vậy cũng biết trước kết quả sẽ là thất bại, khách mời sau khi xem xong tiết mục của Hàn Yên thì những tiết mục khác tất cả đều trở thành rác rưởi, điệu múa khuynh thành kia, thực sự quá mức kinh diễm.
Phía dưới sân khấu, các tú nữ mặt xám như tro tàn, thất hồn lạc phách đi lên đài, các tú nữ lên đài trước tràn ngập đồng tình, dồn dập vui mừng vì số thứ tự của mình may mắn ở phía trước, không đến nỗi bị chèn ép đến hoàn toàn.
Hàn Phỉ ở trong góc nặng nề nhìn Hàn Yên vẫn còn đang thở hổn hển, sau đó dời tầm mắt, đây là lần đầu tiên, trên mặt nàng không còn một chút nào ý cười ung dung khuôn mặt tròn trịa của nàng vốn dĩ tràn ngập nụ cười rạng rỡ giờ đây toàn bộ đều là vẻ chăm chú cùng căng thẳng.
Hàn Phỉ nhìn ra bên ngoài, tú nữ trên sân khấu sai lầm chồng chất, lảo đảo biểu diễn một khúc múa kiếm, thế nhưng động tác không chút nào trôi chảy, có thể nhìn ra được đã không còn linh khí, trên mặt nụ cười cũng vô cùng miễn cưỡng, khách mời có người còn chưa phục hồi lại tinh thần từ bài múa của Hàn Yên, người thì đi thăm dò tin tức về nữ tử Hàn Yên, không có ai quan tâm các tú nữ trên đài biểu diễn.
Hàn Yên cướp đi chú ý của tất cả mọi người, những tiết mục còn lại cũng tựa như mất đi thần thái. Hàn Phỉ lẳng lặng nhìn tú nữ trên sân khấu đã sắp khóc đến nơi, nhìn nàng miễn cưỡng biểu diễn xong, cầm theo nhuyễn kiếm vội vã lui ra, gần như là vừa lảo đảo chạy về vừa khóc, lúc trở lại bình phong lại càng không kìm nén được tiếng nghẹn ngào, mấy tú nữ quen biết tiến lên an ủi nàng, nhưng càng làm tiếng khóc trở nên lớn hơn.
Hàn Phỉ để ý thấy Hàn Yên nhìn về phía bên kia lộ ra một biểu hiện xem thường, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng bừng tỉnh nghĩ ra, Hàn Yên biết rõ, biết rõ nàng ta sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn, cũng biết những tú nữ biểu diễn sau nàng đã không còn ý nghĩa nữa, nàng ta trở thành nhân vật chính của buổi lễ mừng hôm nay, còn những kẻ khác chỉ là lũ hề nhảy nhót, trong mắt nàng chỉ là tiết mục gây cười, đáng cười nhạo mà thôi.
Bàn tay buông thỗng của nàng bất giác nắm chặt. Hàn Phỉ xoay người, nhìn về phía nam thần, lúc này tên béo mập ngăn cản tầm mắt nàng đã dời đi, Hàn Phỉ xuyên qua đám người nhìn thấy hắn. Hắn cúi đầu, trên mặt còn hiện ra một tia ngân quang, dáng người cứng ngắc, như là đã duy trì rất lâu. Hàn Phỉ có chút khó chịu nghĩ, thì ra hắn cũng xem đến nhập thần, bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần lại sao. Cũng đúng, vũ đạo của Hàn Yên, phối hợp trận mê hương kia, còn ai có thể ngăn cản được?
Hàn Phỉ thậm chí còn nhìn thấy trên đài cao Đế vương cũng lộ ra tán thưởng, một nam nhân bình thường sao có thể kiềm chế được đây. Hàn Phỉ không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, trái tim giống như bị ai đó nhéo một cái.
Ai cũng có thể xem đến nhập thần, nhưng, chỉ có hắn.. Chỉ có con ma ốm kia là không thể! Nàng trả giá nhiều như vậy, vì hắn chữa bệnh, vì hắn đội mưa chạy đến, vì hắn đổi lấy dược tài, vì hắn làm ra dây lụa, vì hắn chuyên tâm châm cứu, vì hắn hàng đêm ngủ không yên giấc, nàng làm bao nhiêu việc như vậy, thật vất vả mới miễn cưỡng nhìn thấy một tia hi vọng, nhìn thấy trong mắt hắn rốt cục xuất hiện sóng lớn, làm sao lại dễ dàng bị một kẻ khác đánh bại như vậy! Một khúc múa, tâm liền bị làm loạn.
Trên sân khấu, liên tiếp hết tú nữ này đến tú nũ khác lên đài, rồi liên tiếp khóc lóc trở về, so sánh mạnh mẽ quá đáng, từng tú nữ đều là Thiên Chi Kiều Nữ, sao từng chịu qua đối xử lạnh lùng như vậy. Lòng các nàng tràn đầy oan ức cùng không cam lòng.
Hàn Phỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng không nhìn những tú nữ kia, nàng đang nhìn hắn, một nụ cười khổ từ khóe miệng lộ ra, nàng đột nhiên cảm thấy, những gì mình đã bỏ ra, những ngày ở trong không gian ảo liều mạng luyện tập chẳng qua chỉ là chuyện cười. Người đã nói muốn xem nàng kia, tâm lại không ở đây.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang cảm thấy uất ức cực điểm, người kia đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau. Tần Triệt nhìn cái đầu tròn tròn lộ ra sau tấm bình phong, trên mặt bụ bẫm còn mang theo vẻ kinh hãi, dường như con mắt cũng hồng, đây là làm sao?
Tần Triệt nhíu nhíu mày, hắn chưa từng thấy Hàn Phỉ thất hồn lạc phách như vậy, trên gương mặt hình như còn mang một tia oan ức. Nàng làm sao? Tần Triệt có chút lo lắng, môi mỏng khẽ mở, không tiếng động gọi ra một cái tên. Thời khắc này, Hàn Phỉ tựa hồ nghe thấy âm thanh từ chân trời xa xôi truyền đến, rõ ràng là không có âm thanh, nhưng giờ khắc này thế giới giống như yên lặng như tờ, nàng nghe thấy, nàng nghe thấy hắn đang gọi tên nàng. "Hàn Phỉ.."
Giây phút ấy, bao nhiêu khó chịu trong lòng nháy mắt bành trướng.
Ầm -- ầm -- ầm -- Hàn Phỉ nghe thấy trái tim của chính mình, rộn ràng mà kiên định nhảy lên.