Thuận đường còn dùng mấy cây xích sắt to như cánh tay trẻ con khóa cái quan tài lại, đóng chặt quan tài hoàn toàn.
Vào lúc chôn, Lưu Tam Pháo vẫn chưa yên tâm vung rất nhiều máu chó đen, còn đặt một ít đồ trừ tà, nhưng đều Tần Triệt lấy đi.
Đối với việc người đeo mặt nạ này trở về, Lưu Tam Pháo vẫn rất kính nể, nhất là cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà hắn luôn cảm, người đeo mặt nạ vô cùng kinh khủng, bị nhìn một chút cũng liền cảm thấy sợ hãi, cho nên đối với bất kì hành động nào của người đeo mặt nạ, hắn cũng đều không có bất kỳ ý kiến gì, thậm chí là giơ hai tay hai chân tán thành.
Tần Triệt cầm những đồ vật trừ tà trong tay, lại nhìn cái quan tài đã bị vùi lấp một nửa, trầm mặc một hồi, sau đó không biết từ nơi nào móc ra một vài đồ vật, bỏ vào.
Lưu Tam Pháo nhìn thấy, trong lòng lập tức liền sợ hãi.
Chỉ thấy, trong những thứ Tần Triệt ném vào, có một cái trống bỏi mới tinh, chính là đồ vật mà bọn họ đã từng móc ra.
Ném thứ đồ vật tà môn này xuống mộ, Lưu Tam Pháo quả thực không thể lý giải được, một mực còn phải làm bộ không nhìn thấy, đợi sau khi hoàn toàn vùi lấp quan tài, tâm lý hắn mới vững vàng trở lại.
Toàn bộ thôn làng cũng bắt đầu bận túi bụi, các đại phu tại cùng Hàn Phỉ đều vùi đầu chăm sóc các bệnh nhân, mỗi ngày trôi qua phải đem những gì mình phát hiện ghi chép lại cẩn thận rồi giao cho Hàn Phỉ. Mà Hàn Phỉ, tranh thủ thời gian nhàn hạ ngắn ngủi nhất nhất chăm chú xem xét tỉ mỉ những ghi chép này một lần.
Không thể không nói, trình độ của các đại phu này vẫn rất lợi hại, nội dung ghi chép cũng không có một chút nào dông dài uổng phí, toàn bộ đều rất chi tiết cụ thể, Hàn Phỉ cũng thật sự phát hiện được một số chỗ kì quái.
Vào ngày thứ ba, trong đôi mắt của Hàn Phỉ đã hiện tơ máu, khi nàng cầm lên những trang giấy ghi chép, Tần Triệt trực tiếp lấy đi.
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Chàng làm gì thế?"
Tần Triệt từng chữ từng câu nói: "Nàng cần nghỉ ngơi."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ta không mệt."
Nói xong, nàng muốn đưa tay lấy lại trang giấy, nhưng Tần Triệt trực tiếp đặt nàng ngồi lên ghế, nói: "Nghỉ ngơi."
Hàn Phỉ biết rõ người này bắt đầu quật cường, nàng xoa xoa đôi mắt, nói: "Được, vậy ta nhắm mắt dưỡng thần một hồi."
Tần Triệt gật đầu, nói: "Ta xem thay nàng."
Thật sự rất mệt, Hàn Phỉ liền dựa vào tường, vừa nhắm mắt lại, liền ngủ say.
Tần Triệt cởi ngoại bào trên người ra, đắp lên cho nàng, sau đó quan sát báo cáo cầm trong tay, rồi cầm bút lông, tìm trong mỗi một tờ giấy thấy xuất hiện những chố đáng chú ý, hoặc những chỗ xuất hiện giống nhau liền đánh dấu lại.
Thời gian từng chút một trôi qua, có người đến tìm Hàn Phỉ, nhìn thấy nàng dựa vào góc tường ngủ thiếp đi, trong lòng đều cảm thấy không dễ chịu, nhất là những bênh nhân khắp phòng được Hàn Phỉ tự mình chăm sóc, lại càng đỏ mắt.
Trước đây cũng không phải chưa từng xuất hiện người bởi vì không chịu nổi áp lực mà lựa chọn tự sát, nhưng đó là hành vi của kẻ nhu nhược, bọn họ là dũng sĩ, là dũng sĩ thì phải đối mặt với sinh tử không chút uý kỵ nào, chỉ là lần này, bọn họ có hi vọng sống.
Cừu Thanh Thư đem hết thảy đều nhìn ở trong mắt, cũng rốt cục hiểu vì sao ngàn năm trước, thần nữ bệ hạ có thể thu được nhiều tín ngưỡng cùng tùy tùng như vậy, cái này, thật là một người cường đại đáng giá để đi theo.
Vào lúc tất cả mọi người không biết, một thứ được gọi là tín ngưỡng đang từ từ hình thành.
Hàn Phỉ sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi liền mở mắt ra, chóp mũi còn có một mùi hương dễ ngửi, nàng nhìn thấy trên người mình che kín một cái ngoại bào, lộ ra ý cười, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, cầm lấy ngoại bào, vừa đứng dậy đã nhìn thấy đặt ở bên cạnh đặt một tờ giấy, tràn ngập lời chú giải.
Hàn Phỉ nắm lên nhìn, có chút bất đắc dĩ cười cười, lầm bầm lầu bầu nói: "Thực sự là.. thói quen hình thành từ lúc làm hoàng đế, cho rằng đây là phê soạn thượng tấu sao."
Hàn Phỉ vốn tùy ý lật một tờ giấy chuẩn bị đi xem tình hình bệnh nhân, nhưng khi nàng nhìn thấy một chỗ được đánh dấu lại, vẻ mặt sửng sốt một hồi, sau đó nàng đột nhiên nếm tất cả trang giấy xuống đất, bản thân cũng quỳ xuống, mở ra từng tờ một, ánh mắt nhanh chóng quét hết một lượt các trang giấy.
Đôi mắt Hàn Phỉ lóe sáng, thần tình kích động, nàng cầm lấy một trang giấy trong đó, môi cũng run rẩy, nói: "Thì ra là thế này, thì ra là thế này a! Haha, thì ra là thế! Không trách được không có nguyên nhân sinh bệnh! Chuyện này căn bản là không tồn tại!"
Hàn Phỉ cầm trang giấy nhanh chóng chạy ra ngoài, một lần nữa triệu tập tất cả các y sư lại, mọi người đầu óc mơ hồ nhìn Hàn Phỉ đứng ở giữa, biểu hiện có chút điên cuồng.
Hàn Phỉ cơ hồ là khắc chế không được sự kích động, nói: "Chất độc này, chất độc này! Ta nghĩ ra rồi! Đây căn bản cũng không phải là độc! Chúng ta không tìm được cách giải quyết, chúng ta không thể phán định đây là độc gì, toàn bộ là bởi đây không phải là độc!"
Hàn Phỉ thấy bọn họ vẫn còn không hiểu gì, liền hít sâu vào một hơi, nói: "Người ở đây thân trúng trên trăm loại độc, những độc chất này hỗn hợp đan dệt ở cùng một chỗ mới hình thành ra độc tố hiện tại, vì thế ngay từ đầu chúng ta mới không chẩn đoán ra được."
"Trên trăm loại độc?"
Hàn Phỉ gật đầu, sau đó cầm bản báo cáo trong tay nhất nhất phân phát cho mọi người, nói: "Các ngươi xem trọng điểm bên trên, những cái khác không nói đến, xem thật kĩ những chỗ rất nhỏ đã được đánh dấu lại đi, các ngươi phát hiện ra cái gì?"
Mọi người bắt đầu chăm chú kiểm tra, chậm rãi, có người lên tiếng kinh hô.
"Tính thích nguội, uống nước vô độ, đi tiểu nhiều lần không khống chế, cái này, đây là triệu chứng trúng độc cỏ Dụng Điểu!"
"Đêm không thể chợp mắt, nhiều lần nằm mộng, tứ chi vô lực, mắt không hiện điểm đen, cái này, đây là biểu hiện của bệnh trạng ác mộng!"
"Còn có cái này, đây là.."
Càng ngày càng nhiều người phát hiện quái dị trong đó, vốn dĩ bọn họ tự tay viết bệnh trạng xuống nhưng lại không phát hiện bệnh trạng này bọn họ cũng quen biết, chỉ là đơn thuần quy chúng là do tác dụng của loại độc thần bí kia.
Nhưng, một khi tách ra cẩn thận lưu ý, đây chẳng phải chính là những triệu chứng tập hợp kia mà Hàn Phỉ nói tới sao?
Nếu tính sơ sơ, thêm nữa mỗi người bệnh trạng lại có chút sai biệt, vậy thì tất cả loại độc thực sự là không dưới trăm loại!
Chuyện này.. quả thực chính là cự độc!
Không, đây không phải thôn Hoàng Tuyền, đây là thôn độc đi! Hầu như mọi loại độc đều tề tựu tại đây, cũng có thể viết ra một quyển Độc Kinh rồi!
Kết quả như vậy là làm người giật mình không thôi, nhưng cùng lúc đó, tất cả mọi người cũng ý thức được lần này ánh rạng đông soi sáng, tấm màn đen bao phủ trước mắt mọi người cũng đã bị đẩy ra.
Mà Hàn Phỉ, càng giống như đã thông suốt, dứt khoát nói: "Độc ở Hoàng Tuyền thôn chỉ cần chúng ta hiểu biết tất cả trên trăm loại độc này, như vậy thì toàn bộ sẽ được giải quyết!"
Trên mặt mọi người xuất hiện vẻ kích động, dồn dập nóng lòng muốn thử.