Đêm đó, vầng trăng nằm trên đầu cành cây, ánh sáng trong ngần bao phủ toàn bộ thôn trang, vụ khí nhàn nhạt đang tràn ngập.
Hàn Phỉ nằm trên một cái giường rách nát mở mắt ra, nàng mặc ngoại bào, đứng lên, đi ra ngoài cửa, lúc này gió nhẹ mang đến cảm giác mát mẻ. Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn mặt trăng mông lung, đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đã rất lâu không nhìn thấy Tần Triệt, mà thời gian 10 ngày hẹn gặp cũng sớm đã qua, Tần Triệt cũng không trở về. Hàn Phỉ vốn tưởng bản thân không thèm để ý, nhưng tựa hồ, nàng còn để ý hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Hàn Phỉ thở dài, tìm một cái cây cao lớn, trực tiếp bay lên, dựa vào một cành cây, tựa hồ đang trầm tư gì đó.
Lúc Mộc Miểu Miểu bởi vì ngủ không được đứng lên ra ngoài, nàng vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Hàn Phỉ, bị dọa đến té lăn trên đất, mãi đến tận lúc nhìn rõ ràng là Hàn Phỉ mới ngừng tiếng hét đã vọt lên tới miệng.
"Hàn cô nương, ngài đang làm gì thế! Hù chết ta!"
Mộc Miểu Miểu bò lên, vỗ vỗ ngực, muốn ngăn cản trái tim đang đập tùm thụp vì sợ.
Hàn Phỉ kê hai tay dưới gáy, tư thế vô cùng thích ý, cười nói: "Làm sao thế? Ngủ không được?"
Mộc Miểu Miểu 'a' một tiếng, thở dài, nói: "Ừm, ngủ không được."
Hàn Phỉ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đang suy nghĩ gì đây? Ban ngày không mệt mỏi sao?"
Mộc Miểu Miểu không nói gì, mà nhìn Hàn Phỉ trên cành cây kia, đánh giá một hồi, lại đưa tay bắt đầu muốn trèo lên, nhưng Mộc Miểu Miểu cũng quá đề cao chính mình, nàng căn bản là không bò lên nổi, thật vất vả sử dụng tất cả khí lực bú sữa mẹ mới trèo lên được một đoạn, cánh tay đã không có khí lực, mềm nhũn tựa vào thân cây, lúc cả người liền muốn ngã xuống Hàn Phỉ đột nhiên kéo lại cánh tay nàng.
Mộc Miểu Miểu ngẩng đầu lên liền đối diện với vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phỉ.
"Ngươi không trèo lên được sao còn phải miễn cưỡng chính mình đây?"
Mộc Miểu Miểu đỏ mặt, cuối cùng vẫn là dưới sự giúp đỡ của Hàn Phỉ mới leo được lên cây.
Lúc Mộc Miểu Miểu nhìn thấy phong cảnh trên cao mới nở một nụ cười đơn thuần, nói: "Không trách được vì sao Hàn cô nương ngài lại thích đứng trên cây như thế, tầm nhìn quả nhiên rất tốt."
Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, không nói lời nào. Hai người rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Một lúc lâu sau, Mộc Miểu Miểu giống như lấy hết dũng khí, hỏi: "Hàn cô nương, chúng ta sẽ sống sao? Còn sống rời khỏi nơi này?"
Hàn Phỉ rốt cục cam lòng thu hồi tầm mắt từ đằng xa, nhìn về phía Mộc Miểu Miểu, nói: "Đây là nguyên nhân ngươi ngủ không được sao?"
Mộc Miểu Miểu có chút cúi đầu ủ rũ nói: "Ừm, mọi người đã dò xét hai ngày, nhưng vẫn không tìm được chút đầu mối gì, có người bắt đầu chế tạo dược phương, có người vẫn còn đang tìm kiếm nguyên nhân sinh bệnh, cũng có người sắp từ bỏ, ta nghe người ở đây nói, trước kia các đại phu tiến vào nơi này sẽ không sống qua nổi mấy ngày vì bị nguyền rủa, chúng ta.. sẽ sẽ không chết như họ chứ?"
Lúc Mộc Miểu Miểu hỏi ra câu này, ngữ khí tràn đầy vẻ thấp thỏm bất an, lúc trước nàng dựa vào một bầu máu nóng, liền đi theo Hàn Phỉ cùng đến đây tham gia giả đấu Y Thánh, rời khỏi Cơ Quan Thành có thể nói là nàng lấy mạng đi đánh cược, nàng cũng không còn là Mộc đại tiểu thư được phụ thân nâng trong lòng bàn tay nữa, trong một đoạn thời gian này, nàng học được kiên cường, nhưng kiên cường như vậy còn chưa đủ khiến nàng có thể không kinh hoảng khi phải đối diện với tử vong đang cận kề.
Không có người nào muốn chết cả.
Hàn Phỉ cười một cái, nàng tất nhiên là biết Mộc Miểu Miểu sợ hãi, trên thực tế không chỉ là nàng, còn những người dự thi khác, ngày hôm nay, Hàn Phỉ cũng đã nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của rất nhiều người, nếu cứ mãi không thể phát hiện ra điều gì như vậy, tuyệt vọng sẽ tăng lên rất nhanh, sớm muộn cũng có một ngày, bọn họ sẽ khóc lóc chạy ra ngoài, sau đó cứ thế chết đi.
Đúng vậy, khi nàng cùng tên mập phát hiện ra mộ huyệt kia, cũng móc quan tài ra, nguyền rủa của thôn này đã bị thay đổi, một khi rời khỏi thôn, không quá ba ngày sẽ bị nổ tung mà chết, nói đến mới thấy, ở lại đây còn miễn cưỡng xem như một chỗ an toàn, an toàn lùi thời gian tử vong lại. Chỉ là điểm này, Hàn Phỉ còn chưa nói với bất cứ ai.
Mộc Miểu Miểu thấy Hàn Phỉ không nói lời nào, có chút bất an nói: "Hàn cô nương? Ngài không sợ hãi cái chết sao?"
Nghe thấy vấn đề này, trong mắt Hàn Phỉ lộ ra vẻ trêu tức, nói: "Ta là người, chỉ cần là người thì đều sẽ sợ chết."
Mộc Miểu Miểu lắp bắp nói: "Có thể.. biểu hiện của ngài quá bình tĩnh, tựa hồ chuyện gì cũng đều không thể khiến ngài thay đổi sắc mặt, ngài giống như là không sợ hãi với sinh tử vậy."
Hàn Phỉ đột nhiên cất tiếng cười to, cành cây cũng run rẩy mấy lần, rụng xuống vài cái lá cây, nói: "Ngươi là làm sao rút ra được cái kết luận này thế? Cũng không khỏi quá đề cao ta, ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân, nơi nào lại dũng cảm như vậy, ta có thể thản nhiên là vì có một nguyên nhân."
Mộc Miểu Miểu không nhịn được hỏi: "Là cái gì?"
Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Đó là bởi vì ta đã chết qua một lần."
Mộc Miểu Miểu lập tức liền sửng sốt.
"Ngài, ngài đang nói đùa sao?"
"Ta đã chết một lần, đời này là ta trộm được, lén lút tránh thoát khỏi Diêm La Vương triệu hoán, sống lại."
"Ngài nhất định là đang nói đùa!"
"Bởi vì đời trước của ta chết quá thảm, ta nuốt không trôi một hơi này, cho nên muốn dung mọi cách để cho mình phục sinh."
"Ngài, ngài không nên làm ta sợ có được không.."
"Những kẻ đã từng thương tổn chúng ta, ta đều muốn báo thù, vì thế ta mới sống đến bây giờ, ta kỳ thực chưa tính là người, ta cũng không biết mình là quỷ hay là người nữa."
Giờ khắc này, vẻ mặt của Mộc Miểu Miểu đã sắp bị dọa phát khóc.
Thanh âm Hàn Phỉ càng nói lại càng như có như không, thêm nữa lúc này đêm đã khuya, tầng mây vừa vặn che kín ánh trăng yếu ớt, một cơn gió thổi tới, Mộc Miểu Miểu đã sắp sợ đến ngất xỉu, nước mắt lưng tròng.
Hàn Phỉ phì cười ra tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, nói: "Haha haha, ngươi sợ đến thế sao! Ta nói đùa với ngươi đấy!"
Mộc Miểu Miểu ngây người.
Hàn Phỉ vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Đứa nhỏ ngốc, ta thật sự là đùa với ngươi thôi, ta là một người sống sờ sờ đấy, ngươi xem ta có hô hấp có nhiệt độ, sao lại là quỷ được! Ngươi đúng là quá tin người."
Mộc Miểu Miểu oa một tiếng khóc lên, nói: "Hàn cô nương ngài quá xấu! Ngài quá đáng sợ!"
Hàn Phỉ có chút hổ thẹn, nói: "Ngốc a, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần có ta, các ngươi sẽ không phải chết."
Mộc Miểu Miểu ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Hàn Phỉ, nói: "Thật, thật sao?"
Hàn Phỉ nghiêm túc gật đầu, nói: "Ừ, thật, ngươi sẽ không chết, mau trở về ngủ đi, chờ trời sáng, sẽ có manh mối."
Mộc Miểu Miểu một lần nữa lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "Hàn cô nương, ta tin tưởng ngài!"
Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, nói: "Ừ, trở lại ngủ đi, đừng có đoán mò."
Hiếm khi Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt ôn nhu, cặp mắt vốn sáng ngời thật giống như chứa cả trời sao, cho mặt nạ da người cũng không thể che đậy được đôi mắt sáng trong thấu triệt của nàng.