Sau một khắc, lời Cừu Thanh Thư còn chưa nói hết, cánh cửa kia ầm một tiếng, đã bị đóng lại.
Cừu Thanh Thư: "..."
Đứa nhỏ này thật sự là quá thiếu giáo huấn!
Phụ nhân cũng lầm vào tình thế khó xử, đóng cửa mạnh như vậy, có thể thấy được Tiểu Minh rất tức giận, chuyện này phỏng chừng có liên quan đến thành kiến mà Mai di nàng vẫn nhét cho hắn.
Hàn Phỉ nhíu mày, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: "Có phải còn phát sinh chuyện gì mà ta không biết không?"
Cừu Thanh Thư cùng phụ nhân đều lộ ra vẻ mặt không tự nhiên.
Hàn Phỉ nhìn thấy vẻ mặt này liền hiểu trong này khẳng định có ẩn giấu, nàng khoanh tay trước ngực nhìn họ, một bộ dáng vẻ chờ đợi.
Lưu Tam Pháo nhìn thấy mấy người này trầm mặc, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: "Các ngươi còn không nói sao? Không nói ta liền trực tiếp đập cửa, lôi thằng nhãi con kia ra đây, khảo tra một trận là tốt rồi, còn cần ở đây đoán đến đoán đi!"
Cừu Thanh Thư rốt cục mở miệng, nói: "Mẹ của Tiểu Minh không phải là chết vị bị nguyền rủa."
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, hỏi: "Làm sao?"
Cừu Thanh Thư thở dài một hơi, nói: "Ngài cũng cảm nhận được người trong thôn vô cùng bài xích đối với đại phu đi."
Hàn Phỉ nghĩ một hồi, đúng là, thôn dân nơi này bài xích đại phu hơi quá mức, giống như họ đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lý vậy.
Cừu Thanh Thư đón đến, nói: "Trước các ngươi, đã từng có vô số đại phu tới, để làm nên tên tuổi, hoặc muốn chứng minh bản thân, tới khiêu chiến nguyền rủa này của chúng ta, trong đó có một đám người cực đoan, lựa chọn dùng thủ đoạn kịch liệt, mà mẹ của Tiểu Minh chính là bị trị liệu như vậy mà chết, mẹ hắn khi chết chỉ có 25 tuổi, cách đại nạn 30 tuổi còn tới năm năm, nhưng.."
Lời nói phía sau Cừu Thanh Thư cũng không nói ra được, nhưng Hàn Phỉ cũng hiểu rõ.
Điều này cũng chẳng trách, người ở đây bài xích đại phu cũng không phải là không có đạo lý, đặt trong mối quan hệ căng thẳng khi bệnh tật hiện tại, ở giữa còn kèm theo mạng người, đây nhất định chính là cục diện không chết không thôi.
Lưu Tam Pháo cảm thán nói: "Chẳng trách thằng nhãi con kia phản ứng mạnh như vậy, thì ra chuyện là như thế, tính khí đúng là thẳng thắn."
Cừu Thanh Thư lần thứ hai thở dài, nói: "Mọi người chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ chăm sóc hắn, có điều hắn còn nhỏ mà cha mẹ đã chết, xem như cô nhi, tính khí cũng càng ngày càng có chút quái lạ, nhưng trong thôn mọi người tự thân khó bảo toàn, thật sự không có cách nào quan tâm hắn quá nhiều."
Phụ nhân cũng đỏ mắt, nói: "Ta chính là sợ nữ nhi của ta cũng gặp tình cảnh giống như hắn, chuyện này đau lòng biết bao."
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, không nói gì, đẩy bọn hắn ra tự mình đi tới trước cánh cửa đang đóng chặt, nói: "Ta biết ngươi đang ở bên trong."
Không có tiếng trả lời.
Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Ngươi hận đại phu?"
Nhất thời, bên trong truyền đến một tiếng va đập, có đồ gì đó nện vào trên cửa, phát sinh tiếng vang thật lớn.
Cừu Thanh Thư có chút bận tâm muốn tiến lên, Lưu Tam Pháo lập tức ngăn hắn lại, lắc đầu một cái, ra hiệu hắn chớ lộn xộn.
Hàn Phỉ không bị hù dọa, tiếp tục nói: "Nhưng ta nghĩ ngươi hận lầm người rồi, người hại chết mẫu thân, không phải là đại phu, mà chỉ là một kẻ vô năng thôi."
Bên trong truyền đến tiếng thiếu niên gào thét: "Cút a! Tất cả lũ đại phu các ngươi! Nếu như không phải vì các ngươi, mẫu thân cũng sẽ không chết nhanh như vậy! Cũng sẽ không bỏ lại một mình ta!"
Hàn Phỉ trầm mặt, nói: "Không có đại phu, thọ mệnh của các ngươi cũng chỉ có ba mươi năm, như vậy liền đầy đủ sao?"
Bên trong trầm mặc một hồi, sau đó vang lên thanh âm của thiếu niên cùng tiếng khóc nức nở.
"Mẫu thân không nên chết sớm như vậy! Không nên như vậy!"
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Nếu như ngươi vẫn cứ cảm thấy, oán hận như vậy có thể giải quyết mọi chuyện, thì sinh mệnh của ngươi cũng chỉ xứng đến ba mươi tuổi, vậy trên đời này, chắc chắn không có ai nhớ tới một nhà các ngươi đã từng từng tồn tại."
Vừa dứt lời, cửa lập tức bị mở ra, thiếu niên đỏ mắt đứng ở nơi đó, hung tợn nói: "Ngươi nữ nhân này đang nói cái gì đấy?"
Hàn Phỉ lặp lại: "Ngay cả ngươi cũng chết đi, vậy thì cha mẹ ngươi cũng không khỏi quá đáng thương, trên đời này cũng sẽ không còn ai nhớ tới bọn họ."
"Ngươi nói bậy! Ngươi câm miệng!"
Thiếu niên tựa hồ muốn đưa tay đẩy Hàn Phỉ, nhưng Hàn Phỉ cấp tốc trói cổ tay hắn lại, khí lực rất lớn, thiếu niên đau đến lập tức cứng ngắc.
"Đau không?"
"Buông tay! Buông tay a! Đau!"
Hàn Phỉ không buông tay, trái lại càng thêm dung lực, thiếu niên đau đến a a thét lên.
Cừu Thanh Thư cùng phụ nhân nhìn thấy tình cảnh này cũng vô cùng khó hiểu, phụ nhân còn có chút đau lòng thiếu niên thống khổ như vậy, nhưng lại sợ hãi lực chấn nhiếp của Hàn Phỉ, rốt cuộc không dám nhúng tay, đứng bên cạnh nhìn.
Hàn Phỉ thấy hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, liền buông tay ra, thiếu niên lập tức rút về tay, ánh mắt chẳng khác nào con thú nhỏ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Đau là đứng rồi, chút đau ấy còn không tính là gì, chờ một ngày ngươi ba mươi tuổi, ngươi sẽ phải chịu đựng thống khổ càng to lớn hơn, khi đó chính là tử vong."
Thiếu niên sững sờ.
Hàn Phỉ cười, nói: "Không lặp lại quá trình này, ngươi nghĩ sao?"
Thiếu niên cắn môi dưới, càng không nói ra được một câu phản bác.
Hàn Phỉ cũng không giục, cố ý chờ một hồi, nói: "Nghĩ kĩ chưa? Nếu như muốn, trả lời ta một vài vấn đề, bởi vì, ta rất có thể là hi vọng duy nhất của ngươi đấy."
Lúc nói ra câu nói này, Hàn Phỉ không có nửa phần kiêu ngạo cùng tự đại, giống như đang trần thuật một sự thật.
Lưu Tam Pháo không thể không cảm thán, phần khí chất cùng vẻ thong dong này thật sự là quá lợi hại, có thể mặt không cảm xúc nói ra lời kiêu ngạo như vậy, thật sự là, thật sự là.. quá thoải mái! Lưu Tam Pháo lại một lần nữa vui lòng phục tùng.
Thiếu niên cũng giống như bị vẻ trấn định trên người Hàn Phỉ thuyết phục vậy, nói: "Ngươi, thật có thể không?"
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Ngươi không có lựa chọn khác."
Thiếu niên giống như lại trải qua một trận đấu tranh tư tưởng mãnh liệt vậy, cuối cùng, hắn mở miệng nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi đi, nhưng có đáp án hay không thì không phải là chuyện của ta!"
Câu nói sau cùng thiếu niên đều là hung tợn nói. Dường như lần lui bước này đối với hắn mà nói cô cùng sỉ nhục.
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nhưng vẫn ôn tồn hỏi: "Ngươi còn nhớ cha mẹ ngươi có từng đề cập qua với ngươi, người đầu tiên nhà các ngươi, ờm, người đầu tiên bị nguyền rủa mà qua đời là ai không?"
Thiếu niên trôi chảy nói: "Biết rõ, là nhị gia nhà ta!"
Hàn Phỉ lại nói: "Vậy họ có từng nói qua chố nào đặc biệt không? Bất kỳ việc nhỏ gì cũng có thể, chỉ cần ngươi nhớ ra, thì cứ nói hết."
Thiếu niên lộ ra vẻ mặt suy tư, nhíu chặt long mày suy nghĩ, cha mẹ sớm tạ thế của hắn, rất ít khi đề cập đến chuyện trước đây.
Qua một hồi, thiếu niên lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nói: "Ta nghĩ ra rồi! Cha ta đã từng nói, nhị gia chính là sau khi đi bái mộ trở về, thân thể mới không thích hợp!"
Thời khắc này, Cừu Thanh Thư đột nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt lóe lên một tia Ám Quang.