Lúc người phụ nữ tránh sang một bên, tiếng ho khan trong phòng lại càng rõ ràng hơn. Trong không khí, tựa hồ phảng phất một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Trước tiên mở cửa sổ ra."
Lưu Tam Pháo lập tức nhanh chóng đẩy tất cả cửa sổ đang đóng chặt ra, một cơn gió thổi tới, nhất thời làm mùi hôi thối trong phòng tản đi không ít, nếu không thật sự là làm người khó có thể chịu đựng.
Hàn Phỉ hướng đi về gian phòng kia, đã nhìn thấy trên cái giường gỗ cũ nát, có một người nằm, người kia liên tục lay động, giống như hết sức thống khổ.
Tựa hồ là bởi vì nghe thấy tiếng bước chân, người kia suy yếu nói: "Mai Tử, nàng, nàng không phải đi nấu thuốc à.. Sao lại trở về.."
Người phụ nữ lập tức nghênh đón, cẩn thận từng li từng tí một đỡ người đang nằm trên giường, do dự một chút, nhìn Hàn Phỉ, mới nói: "Phu quân, có, có đại phu đến, xem bệnh cho chàng."
Câu nói này giống như chạm phải viên địa lôi vậy, nam nhân đang nằm kia lập tức giằng co, nói: "Ra ngoài! Đều ra ngoài a! Khụ khụ khụ khụ, ta, ta không cần đại phu, ta cũng không cần chữa bệnh, đi, đều đi ra!"
Người đàn ông kia tựa hồ muốn tự mình xuống giường đánh đuổi mấy người Hàn Phỉ, người phụ nữ liều mạng kéo hắn, trong miệng an ủi: "Phu quân, phu quân, chàng trước tiên bình tĩnh một chút, phu quân, bọn họ không giống những người trước kia, bọn họ là thôn trưởng tự mình mang tới!"
Câu nói sau cùng rất có tác dụng, nam nhân vốn là giãy dụa lợi hại nhất thời đình trệ một hồi, sau đó chậm chậm quay đầu lại, nhìn về phía Cừu Thanh Thư. Mãi đến tận lúc này, Hàn Phỉ cùng Lưu Tam Pháo mới nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông này. Đừng nói vô ích, vô cùng khủng bố.
Cả khuôn mặt đã gầy gò đến mức không còn chút thịt, toàn bộ đều xương sọ cũng lồi lên, giống như chỉ có một lớp ra bọc lấy xương sọ vậy, hốc mắt lại càng hõm sâu xuống, đen đến đáng sợ, nhãn cầu đục ngầu vô thần, bởi vì đau đớn mà cắn nát cả môi, cả người nhìn qua chẳng khác nào một bộ thi thể vậy. Nhất là tử khí tràn ngập giữa lông mày đều đang nói cho mọi người biết, người này căn bản không thể sống được bao lâu nữa.
Bàn tay rũ xuống của Hàn Phỉ nắm chặt, tình huống so với nàng suy đoán còn bết bát hơn.
Cừu Thanh Thư đứng ra, bước tới, nói: "Lão Lý, ngươi đừng kích động, bọn họ thật sự khác với những đại phu bình thường, bọn họ sẽ cứu chúng ta, nhất định."
Người kia chậm rãi nói: "Thanh Thư a, tình hình thôn làng chúng ta ngươi cũng biết, bệnh này, căn bản không chữa được, đây là nguyền rủa a! Tại sao còn muốn để những người này đi vào, ta đã nghĩ cứ thế mà chết đi, cũng không muốn bị bọn họ nhìn thấy bộ dáng này!"
Trong miệng Cừu Thanh Thư tràn đầy cay đắng, nhưng, hắn vẫn cố chỉnh lại tâm tình, nói: "Lão Lý, ngươi tin tưởng ta một lần, lần này, nhất định có thể, ngươi quên rồi sao, hài tử của ngươi còn cần ngươi."
Nghe vậy, nam nhân kia cúi đầu nhìn nữ hài đang ôm thật chặt bắp đùi vợ mình, đó là nữ nhi bảo bối của hắn, là bảo bối hắn nâng trong lòng bàn tay, bây giờ lại bởi vì thân thể của mình mà không thể cho nàng một mái nhà an toàn che mưa tránh gió.
Rốt cục, nam nhân một lần nữa nằm xuống, nói: "Đây là lần cuối cùng."
Sắc mặt Cừu Thanh Thư vui vẻ, vội vã quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ, người sau tiến lên vài bước, nhìn người trên giường.
Lúc nam nhân nhìn thấy là một người phụ nữ tiến lên cũng sửng sốt, lắp ba lắp bắp nói: "Nữ, Nữ Đại Phu?"
Tựa hồ giới tính của Hàn Phỉ làm hắn chấn động rất mạnh.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mà, nói: "Xốc chăn lên cho ta xem."
Phụ nhân có chút do dự, nói: "Cô nương, cái này, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý."
Hàn Phỉ gật đầu.
Sau đó người phụ nữ xốc chăn lên, nhất thời một trận tanh tưởi kéo tới, dù đã sớm chuẩn bị, Hàn Phỉ vẫn phải miễn cưỡng mới không bị sặc, sắc mặt Lưu Tam Pháo phía sau lại càng trực tiếp thay đổi, như cái bảng pha màu, muốn nôn lại không nôn ra được.
Chỉ thấy, thân thể dưới chăn đã sớm máu thịt be bét, những bọng máu trên người vô cùng to lớn, có chỗ đã bị phá toái, chảy mủ, mủ dịch bao lấy vết thương hư thối, thậm chí còn có thể nhìn thấy ở những chỗ thịt mục nát đã có giòi đang chui tới chui lui.
Lưu Tam Pháo mạnh mẽ chỉnh lại tâm lý, trong lòng càng thêm khâm phục Hàn Phỉ vẫn có thể mặt không biến sắc ngồi ở chỗ đó.
Phụ nhân vội vã muốn lấy chăn che lên một lần nữa, nhưng Hàn Phỉ đưa tay đè lại, nói: "Không thể che lên."
Phụ nữ sững sờ, nói: "Đây, chuyện này.."
Hàn Phỉ lại nói: "Đi nấu nước nóng, thêm muối, cần trừ độc cho hắn."
Phụ nhân nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn Cừu Thanh Thư, người sau ra hiệu nàng nghe lời, phụ nhân cắn răng một cái, nói: "Vậy ta đi làm, ngài đợi đôi chút."
Sau đó người phụ nữ rời đi, nam nhân suy yếu nói: "Ngươi, ngươi, Nữ Đại Phu này so với, so với những người kia tốt hơn!"
Hàn Phỉ không rõ nâng mắt nhìn hắn.
Cừu Thanh Thư giống như giải thích, nói: "Những đại phu đã từng tới nơi này, lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không ngoại lệ đều chạy ra bên ngoài nôn lên nôn xuống, nói cái gì cũng không chịu trở lại xem lần thứ hai."
Hàn Phỉ 'ừm' một tiếng, sau đó lấy ra đao phẫu thuật của mình, đao giải phẫu này là một trong số những thứ Đào Bảo để lại cho nàng trước khi biến mất.
Hàn Phỉ cầm đao giải phẫu trong tay, ngẩn người một lúc, nhưng rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, nói: "Lây một ngọn nến tới cho ta."
Cừu Thanh Thư lập tức nghe theo, mà lúc này người phụ nữ cũng đã mang nước muối chuẩn bị kỹ càng tới.
Hàn Phỉ lấy khăn tay ra gấp lại, đưa cho nam nhân, nói: "Cắn lấy, lát nữa sẽ rất đau."
Nam nhân giống như đoán được Hàn Phỉ muốn làm gì, khẽ cắn răng, tiếp nhận khăn tay, nhét vào trong miệng cắn, sau đó gật đầu với Hàn Phỉ, giống như đáp lại, hắn có thể nhịn được.
Hàn Phỉ ngâm đao phẫu thuật một hồi, sau đó hơ trên ngọn nến, coi như là trừ độc, sau đó quay về phía Lưu Tam Pháo nói: "Tên mập, đè tay chân hắn lại cho ta, nhớ kỹ, dùng lực."
Lưu Tam Pháo gật đầu nói: "Được!"
Cừu Thanh Thư cũng nói: "Khí lực lão Lý rất lớn, ta cũng tới hỗ trợ!"
Lưu Tam Pháo cảm giác mình bị xem thường, lầm bầm một câu: "Đây là không để khí lực của tên mập như ta vào mắt chứ giề, không phải chỉ là đè lại một người thôi sao, sao ta lại không làm được!"
Rất nhanh, tên mập liền vì câu nói này mà mất mặt, đợi đến khi Hàn Phỉ một đao hạ xuống lóc đi chỗ thịt hư thối, Lão Lý đau đớn giãy giụa suýt nữa lật tung cả một thân thịt mỡ của hắn, nếu không phải Cừu Thanh Thư vững vàng khống chế đầu kia, hắn tuyệt đối đã bay!
Hố cha a! Đây còn là khí lực của người sắp chết à! Đây là được ăn đại lực kim đan sao!
Lưu Tam Pháo nghẹn đủ khí, gắt gao đè hắn lại, Cừu Thanh Thư cũng mồ hôi đầm đìa ấn lại, đau nhức khiến lão Lý bùng nổ khí lực hiếm thấy, con ngươi đều sắp muốn rơi ra ngoài.
Nhưng cho dù tình huống như vậy, bàn tay cầm dao giải phẫu của Hàn Phỉ không có chút nào run rẩy, rất vững vàng, từng nhất cắt bỏ đi những chỗ thịt thối, trong miệng bình tĩnh nói: "Đi đổi nước, nước ấm, thêm muối."
Phụ nhân hoảng hốt một hồi, nhìn trượng phu, cuối cùng vẫn cắn răng một cái nhanh chóng đi chuẩn bị.