Hàn Phỉ có vẻ khó coi, nói: "Không, trong thực tế, còn có rất nhiều độc dược tính bá đạo có thể làm được. Nhưng, để làm được điểm này cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa, người kia lợi dụng điểm yếu của các ngươi, mới có thể dẫn đến hiệu quả mạnh mẽ như vậy."
Cừu Thanh Thư vẫn cứ có chút không tin, nói: "Không thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ta, ta vẫn cho là đây là trời cao nguyền rủa, mới khiến chúng ta lưu lạc đến mức này."
Ánh mắt Hàn Phỉ tối sầm lại, nói: "Các ngươi không làm gì sai, tại sao ông trời phải trừng phạt các ngươi?"
Cừu Thanh Thư sửng sốt, không thể thốt nên lời.
Đúng vậy a, bọn họ cũng không làm gì sai, bọn họ đời đời truyền lại sinh sống ở nơi hẻo lánh này, thậm chí làm thủ vệ cho bí mật của thần nữ, bọn họ không có một ai rời khỏi đây, bọn họ đã làm gì sai mà phải thừa nhận trừng phạt nghiêm trọng cùng thống khổ như thế chứ?
Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Các ngươi không sai, người sai, là ta."
Cừu Thanh Thư ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Phỉ.
Giờ khắc này, Hàn Phỉ đứng lên, đưa tay lên mặt, sau đó lột tấm mặt nạ da người xuống, nhất thời, dung nhan khuynh thành tuyệt đại lập tức lộ ra.
Cừu Thanh Thư lập tức há hốc mồm nhìn, đôi mắt cũng trừng lớn đến sắp rơi ra ngoài.
Hàn Phỉ nắm chặt Mặt nạ da người, vẻ mặt nghiêm cẩn nói: "Có người coi các ngươi là dược nhân."
Cừu Thanh Thư miễn cưỡng thu hồi ánh mắt đặt trên người Hàn Phỉ lại, mặt có chút đỏ tới mang tai, thật sự không trách được hắn mạo phạm như vậy, hắn sống lâu như thế cũng chưa từng thấy người nào đẹp đẽ như vậy, mặt mày tinh xảo đẹp đẽ đến nỗi, giống như, giống như tiên nữ trên trời a!
Cừu Thanh Thư không nhịn được tự mình lẩm bẩm: "Tiên nữ.."
Vẻ mặt Hàn Phỉ vốn nghiêm túc liền không kềm được, phì cười ra tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta không phải là tiên nữ, ta là thần nữ."
Sắc mặt Cừu Thanh Thư trong nháy mắt bạo hồng, có chút không dám nhìn về phía Hàn Phỉ, trong lòng lại càng tức giận sao mình lại thốt ra khỏi miệng mấy lời đó, vậy chẳng phải là tên đăng đồ đồ tử, đường đột người khác sao!
"Đúng rồi, xin lỗi, ta, cái kia ta, ngài, ngài nói, ngài là thần nữ?"
Mãi đến tận lúc này, Cừu Thanh Thư mới phản ứng được Hàn Phỉ vừa nói cái gì.
Thần nữ? Cô nương đẹp đẽ trước mặt này là thần nữ? Là vị thần nữ trong truyền thuyết sao?
Cừu Thanh Thư trợn mắt lên, không nhịn được từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ, sau đó, hắn giống như nhớ ra cái gì đó vậy, xoay người liền chạy vào trong phòng.
Hàn Phỉ đầy mặt nghi hoặc đứng tại chỗ nhìn hắn giống như đang tìm kiếm vật gì trong phòng.
Không bao lâu sau, Cừu Thanh Thư liền ôm một bức tranh đi ra, bức tranh đó đã có chút ố vàng, có vẻ niên đại đã lâu, nhưng vẫn cứ có thể nhìn ra nó được bảo hộ rất kĩ càng, phía trên còn phủ một tầng tơ lụa tốt nhất, hoàn toàn khác với toàn bộ gian nhà rách nát này.
Cừu Thanh Thư cẩn thận từng li từng tí một mở bức tranh ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên đó, lại nhìn Hàn Phỉ, sắc mặt triệt để cứng ngắc.
Giống như đúc..
Thật giống như đúc!
Nữ tử được vẽ trên tranh giống y hết cô nương đang đứng trước mặt hắn, cái này, thật sự là thần nữ!
Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên ngó ngó bức tranh đó, nói: "Làm sao thế?"
Bàn tay Cừu Thanh Thư run rẩy giơ bức tranh, chậm rãi đưa qua.
Hàn Phỉ nhìn thấy bức họa kia, nhịp tim đập cũng tăng nhanh. Đó là hình vẽ. Bên trong có rất nhiều người. Có nàng ngồi ở giữa, một thân hồng trang, trên mặt nở nụ cười, Hồng ti mang trên sợi tóc vẫn còn đang lay động, mà bên cạnh nàng, còn có Hàn Linh anh tuấn đang đứng, một thân áo trắng, vẻ mặt ôn nhu cũng được khắc họa vô cùng rõ ràng.
Bên phải, khoảng cách hơi xa một chút là Vân Hỏa, khí tức yên tĩnh đặc trưng của hắn được vẽ lại vô cùng chính xác, không thể nghi ngờ. Bên cạnh, là Thanh Nguyên cùng Côn Bằng, trong bức vẽ còn có thể nhìn thấy Côn Bằng cả mặt phiền chán ôm cánh tay, giống như đang phải nghe Thanh Nguyên lải nhải.
Lùi lại phía sau một chút, là tướng lĩnh của chín cánh quân, khí chất mỗi người đều không giống, nhưng tinh thần sức lực vô cùng, bọn họ có người đứng, có người ngồi, hoặc là đang đứng trung bình tấn, khí tức quân nhân không chút nào bị che lấp đi.
Một con hổ màu trắng cực lớn cứ như vậy lẳng lặng ghé vào dưới chân nàng, đôi mắt hổ còn chênh chếch nhìn nàng, giống như đang bảo vệ chủ nhân.
Đây là.. Lần toàn viên tập hợp duy nhất của bọn họ, được họa sĩ vẽ lại.
Hàn Phỉ còn mơ hồ nhớ lại, ngày ấy, là ngày sinh nhật của nàng.
Đó là một lễ mừng sinh nhật cực kỳ náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, vui mừng phi phàm, khi đó bọn họ còn chưa danh mãn thiên hạ, còn chưa sáng lập chiến công hiển hách, vẫn chỉ là một tiểu đoàn thể bừa bãi vô danh mà thôi. Khi đó, chiến tranh còn chưa khai hỏa.
Bọn họ cười nháo, ở trong lễ mừng sinh nhật nâng chén chúc mừng, mà nàng nhất thời hứng thú, liền mời họa sĩ vẽ lại bọn họ, mới có một bức tranh như thế.
Nhưng, sau lễ mừng đó chính là chiến tranh nổ ra, chiến đấu kéo dài không dứt làm bọn họ cũng không thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy nữa, có thể nói đó là kí ức tươi đẹp nhất của họ.
Nhưng theo chiến tranh xóc nảy, Hàn Phỉ đã từng cho rằng bức tranh này đã rơi mất, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ở chỗ này.
Giờ phút này, Hàn Phỉ có chút xúc động. Nàng phát hiện, mình nhớ nhung hoài niệm nhiều hơn so với những gì nàng nghĩ.
Khi đó nàng, mới thật sự là nàng, mới là một người không bị thay đổi, không có học hội Thế Thái.
Cừu Thanh Thư thấy đôi mắt Hàn Phỉ phát hồng, có chút tay chân luống cuống, mở miệng nói: "Đây, đây là kỉ vật cha ta để lại cho ta, người nói, nếu như có một ngày tình cờ gặp người tự xưng là thần nữ, thì lấy bức tranh này ra, vậy thì tất cả mọi thứ đều sẽ rõ ràng."
Cừu Thanh Thư vừa nói, vừa đang cảm thán, thì ra, cha thật sự không lừa hắn, thần nữ thật sự đã đến, hơn nữa, thần nữ căn bản không hề vứt bỏ bọn họ.
Ánh mắt Hàn Phỉ nhìn chăm chú bức tranh, xem cực kỳ lâu, mãi một lúc lâu sau, mới hết sức cẩn thận cuộn lại bức tranh vốn có chút rách nát tựa hồ hơi dung lực liền sẽ bị xé bỏ này, nàng nắm trong lòng bàn tay, rõ ràng rất nhẹ, nhưng cảm giác nặng đến nghìn cân.
Hàn Phỉ hít sâu nhiều lần, mới chậm rãi bình phục tâm tình lại. Lúc này mới có thể không xúc động đến rơi nước mắt.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Cừu Thanh Thư, từng chữ từng câu nói: "Ta sẽ không để cho các ngươi đối mặt với cái chết như vậy nữa, ta sẽ cứu các ngươi, từng người một."
Trong lòng Cừu Thanh Thư chấn động, sau đó đột nhiên quỳ xuống, nắm tay chống lên ngực, đó là tư thế cha hắn đã từng dạy hắn, đó là tư thế Hàn Phỉ vừa mới từng làm, đó tư thế yết kiến thần nữ của chín quân bọn họ.
Bên tai, vang lên lời cha hắn từng nói.
【 Thanh Thư a, nếu như ngươi nhìn thấy thần nữ, nếu như khi đó cha không còn, như vậy ngươi chính là tướng lãnh mới của chúng ta, ngươi phải dẫn mọi người về đơn vị a)
"Mạt tướng là tướng lãnh Long Y quân, khấu kiến thần nữ bệ hạ! Toàn viên quân ta, đã trở về!"
Hô hấp Hàn Phỉ cứng lại, cười nói: "Long Y quân, hoan nghênh trở về."
Thời khắc này, Hàn Phỉ cảm thấy, trọng trách trên vai mình càng nặng.
Nàng hạ quyết tâm, trên bức họa đại gia, một người nàng cũng sẽ không bỏ rơi, một người cũng không!