Lưu Tam Pháo tung ra một câu: "Thật ngốc!"
"Dùng cách gì có thể hạ độc chết người khác nhanh nhất? Đương nhiên là nước á! Trong vùng rừng rậm này chỉ có một dòng suối nhỏ như vậy, phương hướng bọn họ đi vừa rồi chính là đến đầu nguồn của dòng suối, phỏng chừng bọn họ muốn hạ độc ở đầu nguồn, như vậy nước này tự nhiên là không thể uống! Cô nương đúng là người biết nhìn xa trông rộng a!"
Lưu Tam Pháo sau khi khinh bỉ xong Lâm Đình Tư còn không quên vỗ mông ngựa nịnh nọt Hàn Phỉ.
Mộc Miểu Miểu cầm bình nước, vẻ mặt tràn đầy lo âu và phẫn nộ, nàng không nghĩ tới còn có người ác độc như vậy, nhưng.. Hàn cô nương nói đúng, không có thực lực thì cũng đừng dại đi ngăn cản, cách dễ làm nhất chính là đừng để mình tham gia trong đó, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Hàn Phỉ nhìn Mộc Miểu Miểu, thấy vẻ mặt nàng ấy có vẻ rất thất lạc, nàng thu hồi ánh mắt, nói: "Ngươi rất phẫn nộ sao?"
Mộc Miểu Miểu ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Như vậy thật là quá phận quá đáng, không chỉ sẽ làm chết nhiều người, nơi này còn có nhiều động vật như vậy, đều là sinh mệnh a! Tại sao có người có thể làm ra chuyện như vậy!"
Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Vậy đi thôi."
Mộc Miểu Miểu sững sờ, nói: "Đi? Đi nơi nào.."
Hàn Phỉ cũng không quay đầu lại nói: "Đi ngăn cản bọn họ a."
Mộc Miểu Miểu càng thêm nghi hoặc, nói: "Nhưng mà, ngài không phải đã nói không có năng lực ngăn cản bọn họ thì cách làm dễ nhất chính là đừng để bản thân tham gia vào trong đó sao?"
Nàng nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không thể sai.
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Đúng thật là ta đã nói như vậy."
"Vậy ngài.."
Hàn Phỉ quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý cười, nói: "Ngươi không thể, không có nghĩa là ta cũng thế."
Mộc Miểu Miểu sững sờ ở tại chỗ.
Hàn Phỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Lúc nào cũng chạy trốn không phải rất tẻ nhạt sao? Chung quy phải tìm chút chuyện để làm, hơn nữa ngươi nói đúng, độc chết động vật, chúng ta còn ăn cái gì."
Lưu Tam Pháo lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Đúng đúng đúng, không sai, nơi này động vật màu mỡ, nếu đều chết đi thì rất đáng tiếc! Đi thôi, đi đi đi, chúng ta cùng đi! Ta không tin, bọn họ có năng lực như thế!"
Lâm Đình Tư cũng đuổi theo Hàn Phỉ, nói: "Nói không sai, chúng ta chỉ cần hành động trong bóng tối, chưa chắc không có khả năng thành công, những người kia quá táng tận lương tâm, bị chúng ta gặp được thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn."
Mộc Miểu Miểu nhìn mấy người bọn hắn, cuối cùng nhìn về phía thân ảnh tinh tế của Hàn Phỉ, thời khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy, có thể.. thân ảnh kia tựa hồ không có gì là không làm được, rõ ràng ngữ khí luôn bình thản khi nói đến những việc không liên quan tới mình, nhưng cuối cùng, vẫn cứ làm người khác cảm thấy an tâm.
Mộc Miểu Miểu nhấc chân lên, đuổi theo Hàn Phỉ, cảm động nói: "Cảm ơn ngài."
Hàn Phỉ nhìn nàng một cái, nói: "Ngốc, ngươi cảm ơn ta làm cái gì, ta chẳng qua là cảm thấy tẻ nhạt thôi."
Mộc Miểu Miểu cười, thời khắc này, nàng tựa hồ đã hạ một quyết định nào đó. Mà Hàn Phỉ không biết trong tương lai, nàng lại có thêm một bộ hạ đáng tin cậy.
Bởi vì khoảng cách giữa hai nhóm người vốn không xa, vì thế dọc theo đường đi mấy người Hàn Phỉ vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, mà Lâm Đình Tư, Mộc Miểu Miểu cùng Lưu Tam Pháo còn nghe theo kiến nghị của Hàn Phỉ, hái xuống toàn bộ thảo dược gặp trên đường đi, bắt đầu chế thành dược phẩm thô sơ, có một chút chuyện nằm ngoai dự liệu của Hàn, đó chính là tên mập.
Dù cho tên mập này ẩn tàng rất tốt, nhưng từ thủ pháp thuần thục của hắn Hàn Phỉ vẫn nhìn ra được một ít chuyện. Tên mập này, căn bản cũng không thê thảm đến mức như hắn nói, hắn ẩn tàng còn muốn sâu hơn.
Nhưng, nguyên nhân duy nhất khiến Hàn Phỉ còn để tên mập này đi theo là, ánh mắt của hắn không giống như muốn hại bọn họ, điểm này Hàn Phỉ vẫn có niềm tin.
Một cái ẩn tàng rất sâu, thế nhưng đối với bọn họ không có địch ý người, Hàn Phỉ vẫn rất có hứng thú muốn biết hắn mục đích, trực giác nói cho nàng, giữ lại tên mập sẽ có tác dụng lớn, vì lẽ đó dọc theo đường đi nàng đều biểu hiện tiếp thu hắn thái độ.
Hàn Phỉ còn lưu ý đến một điểm, năng lực nhận biết độc thảo của tên mập hết sức tốt, không chút khách khí mà nói, Hàn Phỉ thật sự không ngờ hắn lại mẫn cảm như vậy, giữa một đám độc thảo mà vẫn còn có thể chuẩn xác không chút sai sót tìm ra đọc thảo có độc tính mạnh nhất, điểm này không phải người ngời nghề thông thường có thể làm được.
Hàn Phỉ thu hồi ánh mắt đánh giá, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm lấy thảo dược mình cần, quy định ở cửa thứ hai này rõ ràng không cho phép mang theo bất kỳ thảo dược nào, nhưng trong vùng rừng rậm này, thảo dược hoang dại cũng là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, chăm chú đi tìm, còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn. Tỷ như bọn họ đã tìm kĩ cửa ải cần thiết để có thể thông cửa ải, nhưng dược hiệu chỉ là rất phổ thông, bọn họ phải tìm ra thảo dược tốt hơn để thay thế mới có thể bảo đảm.
Bốn người cứ như vậy vừa hái thuốc, vừa đi theo, khi sắc trời từ từ tối đen, bọn họ cũng nhìn thấy phía trước có một đám lửa trại, cùng với bóng dáng của mấy người kia.
Hàn Phỉ phất tay một cái, mọi người dừng lại cách đó không quá xa, Hàn Phỉ híp híp mắt, rõ ràng những người kia, a, phải nói thế nào nhỉ, chính là vừa nhìn liền biết không phải người tốt, mỗi một người đều có vẻ mặt vô cùng bỉ ổi, tựa hồ đang thảo luận đề tài có nội hàm nào đó, mỗi người đều lộ ra nụ cười phóng đãng, Hàn Phỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt.
Mộc Miểu Miểu thấy không rõ lắm, nhân tiện nói: "Bọn họ đây là muốn trú đóng ở nơi này sao?"
Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, quay đầu hỏi tên mập, nói: "Nguồn nước ở nơi nào?"
Lưu Tam Pháo lập tức nói: "Ở ngay gần đây, ta phỏng chừng bọn họ còn chưa kịp đầu độc."
Hàn Phỉ chỉ chỉ Lâm Đình Tư, nói: "Ngươi đi lên đầu nguồn nước tìm một chỗ bí mật trốn đi."
Lâm Đình Tư không hỏi cái gì, mà gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hàn Phỉ nhìn về phía tên mập, nói: "Dùng công pháp ẩn tang của ngươi, lẻn vào bên cạnh bọn họ, ăn trộm túi tiền của họ lại đây."
Lưu Tam Pháo dung ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Phỉ, hỏi: 'Túi tiền? "
Hàn Phỉ gật đầu:" Có gì kỳ quái sao? "
" Tại sao phải ăn trộm túi tiền? "
" Bọn họ có đáng chết không? "
" Có! "
" Vậy, chúng ta đây là vì dân trừ hại, có nên thu chút thủ tục phí không? "
".. Nên. "
" Vậy, chúng ta phải tìm chút khen thưởng cho lần hành động này chứ. Đúng không? "
".. Đúng. "
Hả? Sao giống như có chút đi lệch khỏi đề tài ban đầu ấy nhỉ, nhưng, chỗ lệch này thế nào mà lại có đạo lý?
Lưu Tam Pháo giống như bị dao động, bắt đầu tới gần những người kia.
Còn lại Mộc Miểu Miểu có chút không nhịn được hỏi thăm:" Hàn cô nương, ta phải làm gì? Ngài nói cho ta biết, ta nhất định sẽ hoàn thành! "
" Có. "
" Làm gì? "
" Ở lại chỗ này, ở lại. "
Mộc Miểu Miểu cảm giác mình bị coi khinh, nhưng lại không thể phản bác, đúng là nàng quá yếu.
Lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nàng, nói:" Ngươi lại đang nghĩ loạn cái gì thế? Ngươi là một cô nương, tất nhiên là không cần làm những chuyện này."