Lúc Hàn Phỉ muốn đưa tay tháo Mặt nạ da người xuống, một cánh tay đưa qua, trực tiếp ngăn cản hành động của Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tần Triệt, trong đó toàn bộ đều là không đồng ý.
"Không cần." Hắn cứng rắn phun ra hai chữ này.
Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên mấy phần ý vị trêu chọc, nói: "Ta như thế chàng không lo không nhận ra ta sao?"
Hàn Phỉ biết rõ Tần Triệt không phải là có ý này nhưng lại muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của hắn.
Quả nhiên, Tần Triệt không giải thích, cứ như vậy dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, nhìn đến mức Hàn Phỉ đều có chút không chịu nổi, tự dời ánh mắt sang chỗ khác, ho khan hai tiếng.
Mà giờ khắc này, Đậu Dương Phong, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư, ba người sáu con mắt cứ như vậy nhìn Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, còn thiếu điều muốn rớt tòng mắt ra ngoài. Hai người này, có thể chú ý hình tượng một chút được hay không?
Hàn Phỉ hấp háy mắt, trong mắt toàn ý cười, Tần Triệt biết mình bị trêu chọc, nhưng trái tim lại mềm mại vô cùng, căn bản là không thể trách cứ được nàng, vì thế hắn quay đầu, đem tầm mắt đặt lên người Đậu Dương Phong, trong mắt vốn tràn ngập ôn nhu lập tức biến thành nguy hiểm, Đậu Dương Phong chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm từ lòng bàn chân dâng lên.
Loại này sắp nghẹt thở cảm giác, khiến toàn thân lông tơ cũng dựng thẳng lên
Đậu Dương Phong run lẩy bẩy, lập tức nói: "Dáng vẻ của ngươi ra sao cũng không trọng yếu! Ta nhất định sẽ trung thành tuyệt đối theo ngươi!"
Tần Triệt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, nói: "Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói."
Đậu Dương Phong liền vội vàng gật đầu, nói: "Dạ dạ dạ, ta nhất định sẽ nhớ kĩ! Vì để biểu hiện đạt chân tâm, ta đồng ý tháo mặt nạ xuống!"
Dứt lời, Đậu Dương Phong tự gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt còn mang theo vẻ trẻ con, ngược lại là ngoài ý muốn.
Hàn Phỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, nói: "Ngược lại là mi thanh mục tú."
Đậu Dương Phong nơm nớp lo sợ nói: "Ha ha, đa tạ đã khích lệ."
Hàn Phỉ đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Ngươi đã có thành ý như vậy, ta rất hài lòng, tên ta là Huyễn Vũ, nhưng ngày thường, các ngươi có thể gọi ta là Hàn cô nương."
Lâm Đình Tư kinh ngạc ngẩng đầu lên, luôn cảm thấy một tiếng Hàn cô nương này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ kĩ lại nghĩ không ra.
Hàn Phỉ lại nói: "Chúng ta là muốn tham gia giải đấu Y Thánh, vì thế sẽ ở lại chỗ này một quãng thời gian, đến khi trận đấu kết thúc."
Đậu Dương Phong cau mày, nói: "Giải đấu Y Thánh? Ngươi không phải là đại tiểu thư sao?"
Hàn Phỉ nhíu mày, hỏi: "Ai nói?"
Đậu Dương Phong há hốc mồm, nói: "Đây, đây không phải là tự ngươi nói sao?"
Hàn Phỉ ý vị sâu dài nói: "Ta chưa từng nói mình là đại tiểu thư gì đó."
Đậu Dương Phong trợn mắt lên, nói: "Những gì ngươi biểu hiện ra ngoài chính là, chính là một bộ dáng vẻ đại tiểu thư!"
Hàn Phỉ dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn hắn, nói: "Không phải ta giả bộ như vậy, chúng ta mới có thể an toàn không lo trở lại thế giới này sao?"
Lúc này Đậu Dương Phong đã nói không ra lời, có một loại ảo giác bị lừa dối.
"Vậy ngươi, tiền trên người ngươi.."
Đậu Dương Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn tưởng bản thân mình đi theo một kẻ có tiền, chí ít cuộc sống sau này sẽ được bảo đảm.
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Ngươi nói tiền hả? Cũng đã xài hết nha, ngươi xem những vật này, đều là tiền chứ đâu, những thứ này mới có tác dụng chính thức đấy, còn những thứ hoàng kim bạch ngân gì đó, quá tục a, ngươi phải nhớ kỹ, tiền tài chính là vật ngoại thân!"
Đậu Dương Phong nhìn về phía Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư, mong bọn họ có thể nói ra một ít lời cứu vãn, nhưng hai người kia cũng dùng một loại ánh mắt nén bi thương nhìn lại hắn.
Trái tim nhỏ bé của Đậu Dương Phong rung động rung động, lắp bắp nói: "Ngài, ngài là nói.. tiền của chúng ta, đã toàn bộ xài hết?"
Hàn Phỉ vui vẻ gật đầu.
"Một, một chút cũng không lưu lại?"
"Đúng nha, thoải mái hơn đúng không!"
Đậu Dương Phong chỉ cảm giác mình trước mắt có chút biến thành màu đen, hắn vốn cho là mình đi theo một tiểu thư có tiền, kết quả, là kẻ nghèo hàn? Hắn có thể đổi ý không?
Hàn Phỉ chậm rãi lấy ra từ trong đống chiến lợi phẩm một bộ ngân châm, từ từ vuốt ve, giống như đang vuốt ve hài tử của mình vậy, nhẹ nhàng nói: "Bộ ngân châm này làm thật là tốt, từng cây, rất sắc bén, đâm vào trên thân thể người thì không biết sẽ như thế nào đây?"
Đậu Dương Phong mạnh mẽ nuốt nước miếng, nói: "Không, không có việc gì, tiền không còn, thì có thể, có thể kiếm lại.. Ngài nói đúng, tiền tài chính là vật ngoại thân.."
Hàn Phỉ thu hồi ngân châm, nói: "Ta thích loại người thanh tân thoát tục như ngươi đấy, ngốc tử, sau này sẽ làm rất tốt!"
Đậu Dương Phong quả thực muốn điên, ngốc tử là cái quỷ gì! Đêm đó, nhất định Đậu Dương Phong ngủ không được.
Khi mọi người cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi về sau, trong phòng chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, Hàn Phỉ đưa tay tháo Mặt nạ da xuống, lộ ra dung nhan tinh xảo, nàng xoa xa mặt, nói: "Đều sắp ngạt chết."
Tần Triệt đi tới, cầm lấy tay nàng, nói: "Nhẹ chút."
Nhìn xem, khuôn mặt mềm mại cũng đã bị Hàn Phỉ xoa phát hồng, nhưng dưới ánh nến có vẻ càng thêm kiều mị mê.
Ánh mắt Tần Triệt nhiễm phải một loại tâm tình vô cùng khó diễn đạt.
Hàn Phỉ liếc hắn một cái, nói: "Thu lại suy nghĩ trong đầu chàng đi."
Hàn Phỉ rên một tiếng, đi tìm nước uống.
Hô hấp của Tần Triệt thoáng thô nặng them một phần, nhưng hắn cũng không làm gì, hắn biết buổi tối ngày hôm ấy là do giải độc, mấy ngày này Hàn Phỉ tuy không có công khai biểu hiện ra cái gì, nhưng một chút tiếp xúc thân mật cũng không có, đây coi như là một loại tức giận biến tướng, ai, cũng có thể nói là kiêu ngạo.
Tần Triệt tự biết đuối lý, vì thế không tới gần nang, chờ đợi tâm tình mình bình phục lại.
Hàn Phỉ uống xong nước, thấy hắn còn đứng ngây ngốc, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, nói: "Chàng muốn đứng xa ta như vậy sao?"
Tần Triệt nghi hoặc nhìn sang, chẳng phải hắn theo ý nàng muốn đứng cách xa nàng một chút cũng sai sao?
Hàn Phỉ thấy hắn còn đứng đơ một chỗ, nói: "Quả nhiên, nam nhân đều là những kẻ ăn no căng diều xong lập tức không nhận người!"
Tần Triệt lập tức tiến lên vài bước, nói: "Nàng đang tức giận?"
Bởi vì mặt nạ còn chưa tháo ra, nên Hàn Phỉ không nhìn thấy gương mặt thật sự của Tần Triệt, điều này làm nàng tương đối không vui, lập tức đưa tay kéo mặt nạ của hắn xuống, nhưng những lời nàng định nói ra khỏi miệng đều nhất thời dừng lại.
Chỉ thấy, những hoa văn trên mặt Tần Triệt kia, càng thêm đỏ, còn đang mơ hồ phát ra hồng quang.
Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, chạm vào những hoa văn kia, tay có chút nóng bỏng, hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Lúc này Tần Triệt cũng nhận ra được có điểm không thích hợp, đưa tay sờ lên mặt mặt, hai hàng long mày nhíu thật chặt.
Hàn Phỉ lập tức lấy ra ngân châm, châm lên cổ hắn, nói: "Nhanh, vận khí, giảm sự lưu thông máu xuống mức chậm nhất!"
Ngữ khí Hàn Phỉ có chút nóng nảy, chỉ vì, những hoa văn này đang có xu hướng mở rộng ra, giống như chúng.. đang sống lại.