Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 592: Bán đấu giá​



Lúc đám người Hàn Phỉ đi tới chỗ bán đấu giá cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hội bán đấu giá so với suy nghĩ của họ còn muốn lớn hơn, cũng vô cùng náo nhiệt, đứng lặng trước mặt mọi người là một tòa kiến trúc vô cùng to lớn đủ để khiến người thán phục.

Có điều từ việc này cũng có thể suy đoán ra Hắc Thị sợ là nằm ở trong một khu vực sơn cốc, ngược lại là được trời cao chăm sóc.

Tại cửa phòng đấu giá, từng dãy Đại Hán đứng vững vàng, y phục trên người họ giống hệt với hai người Hàn Phỉ gặp lúc mới đi vào, có điều những đại hán này càng khôi ngô hơn một chút, đây hẳn đều là thủ hạ giữ cửa.

Mà ngoài cửa phòng cũng có rất nhiều người đứng xếp hàng, lần lượt chờ đợi tiến vào trong hội trường.

Đậu Dương Phong chỉ chỉ cửa ra vào, nói: "Muốn vào thì đi xếp hàng đi, đêm nay có một buổi đấu giá cực lớn, phỏng chừng sẽ có không ít thứ tốt, cho nên mới có rất nhiều tới như thế."

Hàn Phỉ nhớ đén một thứ, móc từ trong lòng ra, nói: "Dùng cái này hả?"

Đậu Dương Phong ngạc nhiên nhìn đồ vật trong tay Hàn Phỉ, kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi có thể có thiếp mời cao cấp!"

Hàn Phỉ giơ giơ tờ thiếp, nói: "Ta có tiền."

Đậu Dương Phong hận không thể cho mình một cái tát, ai mượn ngươi lắm miệng! Cho chừa tội lắm miệng! Biết rõ miệng lưỡi nữ nhân này lợi hại, còn hỏi nhiều làm gì! Quả thực chính là tự rước lấy nhục!

Hàn Phỉ chỉnh trang lại quần áo, nói: "Chúng ta vào thôi."

Đậu Dương Phong miễn cưỡng tung ra vài chữ: "Cửa vào của người có thiếp mời cao cấp ở chỗ này."

Đậu Dương Phong chỉ chỉ một cửa vào khác tương đối ít người, rõ ràng nhìn cao cấp hơn rất nhiều. Mấy người Hàn Phỉ đi tới, lúc nàng đưa thiếp ra còn lĩnh về một cây gậy dài dài màu hồng.

"Đây là côn đấu giá, chỉ cần nâng lên, báo ra giá, liền có thể tham dự đấu giá, cầu chúc khách nhân đoạt được thứ tốt."

Hàn Phỉ mỉm cười trả lời: "Được, ta nhất định sẽ mua được thứ tốt ta muốn. Dù sao ta cũng có tiền."

Người giữ cửa: "..."

Đậu Dương Phong dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình liếc hắn một cái, còn kém điều tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn nói một câu, huynh đệ, quen là tốt rồi, cường hào chính là như vậy.

Hàn Phỉ đi phía trước dùng ánh mắt liếc nhìn về thân ảnh ở phía sau, khóe miệng câu lên một vệt ý cười.

Sau đó rất nhanh có người chạy bộ tiến lên, dùng ngữ khí cung kính nói: "Khách nhân, ta là số 2, người phục vụ cho ngài, có nhu cầu gì ngài có thể nói cho ta biết."

Hàn Phỉ dừng bước lại, liếc mắt nhìn người này, trên mặt mang một cái mặ nạ hình đầu khỉ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay dán chặt ở hai bên người, vừa nhìn cũng biết là đã tiếp thụ qua huấn luyện. Xem ra Hắc Thị bán đấu giá so với suy nghĩ của nàng còn muốn sâu hơn.

Trong lòng Hàn Phỉ có tính toán, sau đó gật đầu, dùng ngữ khí của một kẻ nhà giàu mới nổi hoàn mỹ biểu lộ ra ngoài, nói: "Nơi này của các ngươi, vật gì đáng giá tiền nhất a?"

Ánh mắt số 2 lóe lên một vệt Ám Quang, ngoài mặt vẫn một mực cung kính nói: "Khách nhân ngài muốn cái gì? Chúng ta nơi này vật gì cũng có, tuyệt đối có thể thỏa mãn nhu cầu của ngài."

Hàn Phỉ vênh vang đắc ý nói: "Thật sao? Vậy mang ta đi nhìn xem."

Số hai dẫn mấy người Hàn Phỉ đi sâu vào bên trong, toàn bộ thông đạo đều tối đen, hầu như cũng thấy không rõ lắm, rẽ ngang rẽ dọc, nếu như không có người dẫn đường căn bản sẽ không tìm được đường chính xác. Không bao lâu, phía trước liền xuất hiện một vệt sáng, mơ hồ, còn có tiếng huyên náo truyền ra.

Số hai vén mành lên, khung cảnh bên trong bại lộ ở trước mặt mọi người, chỉ thấy ở giữa là một cái sân khấu cực lớn, bố trí có chút giống như trường đấu thú, giữa sân khấu có một cái bàn gỗ hình vuông phủ vải đỏ, phía trên còn đặt đồ vật bị che kín.

Xung quanh chỗ ngồi đã đầy hơn phân nửa, trong tay mỗi người cũng cầm một cây gậy, đang thấp giọng trò chuyện cùng người bên cạnh.

Toàn bộ hội trường cũng rất mờ, mọi ánh đèn đều tụ tập ở vị trí trung tâm, trên mặt mỗi người còn mang theo mặt nạ, căn bản không nhìn ra bộ mặt thật sự, cứ thế nhìn qua, có chút ý vị quần ma loạn vũ.

Số hai dẫn bốn người bọn họ ngồi ở một chỗ, sau đó nói: "Khách nhân nếu như có nhu cầu gì có thể nhấc tay ra hiệu, ta sẽ lập tức tới."

Hàn Phỉ quay đầu, tiện tay lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho số hai, nói: "Một đường khổ cực, cầm đi."

Số hai ước chừng trọng lượng của cái túi, thái độ càng thêm cung kính, nở nụ cười đáng yêu nói: "Chúc khách nhân có một buổi tối thỏa mãn."

Dứt lời, số hai rất cơ trí lui lại, mãi đến tận khi hắn khuất dạng Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư rốt cục không nhẫn nại được mở miệng.

Mộc Miểu Miểu lôi tay áo Hàn Phỉ, hấp dẫn lực chú ý của nàng, nói: "Chúng ta phải làm gì? Dọc đường đi như vậy không khỏi quá kiêu ngạo chứ?"

Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Cái ta muốn chính là hiệu quả này."

Lâm Đình Tư nghĩ một hồi, nói: "Huyễn Vũ cô nương đây là cố ý như vậy?"

Hàn Phỉ 'ân' một tiếng, nói: "Cứ coi như thế đi."

Mộc Miểu Miểu không hiểu ra sao, nói: "Tại sao? Chúng ta dẫn lên chú ý ở đây không phải là không tốt sao? Như vậy sẽ bị phát hiện."

Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, nói: "Chúng ta đã bị phát hiện."

Tần Triệt nãy giờ không nói gì cũng nhàn nhạt mở miệng, nói: "Hai người kia cũng đi vào nơi này."

Lâm Đình Tư lập tức liền hiểu được, nói: "Là hai người của hội bán đấu giá sao?"

Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Sợ là những người mua cỏ duyên niên vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đổi ý."

Mộc Miểu Miểu có chút nóng nảy nói: "Vậy chúng ta nên làm gì? Hiện tại rời đi thì tốt hơn, nơi này quá nguy hiểm!"

Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không, nơi này mới là an toàn nhất."

"Nhưng mà, ngài không phải nói nơi này đã có người nhìn chằm chằm chúng ta sao?"

"Đúng, ở đây chỉ là nhìn chằm chằm, chờ ra ngoài, liền không chỉ là nhìn chằm chằm nữa, sợ là sẽ muốn ra tay dồn chúng ta vào chỗ chết."

Ý cười của Hàn Phỉ từ từ mang theo mốt vệt băng lãnh, nàng ghét nhất là loại người làm ăn giao dịch xong lại muốn đổi ý này đấy.

Lâm Đình Tư nhớ lại gì đó, nói: "Đúng rồi, nơi này cấm đánh nhau ẩu đả."

Hàn Phỉ dùng ánh mắt tán thưởng liếc hắn một cái, nói: "Ngươi rất thông minh, rất có tiền đồ."

Lâm Đình Tư không hiểu ra sao lại được khích lệ như thế liền lộ ra một nụ cười ngại ngùng.

Lúc này Đậu Dương Phong vẫn rất khó chịu trong lòng, không nhịn được mở miệng, nói: "Các ngươi cũng quá ngây thơ, quy củ này là người của hội bán đấu giá định ra, bọn họ tự nhiên cũng là có thể làm trái, hiện tại chỉ là vẫn còn đang xem xét có đáng giá để động thủ hay không thôi."

Nụ cười của Hàn Phỉ vẫn không biến mất, trái lại càng sâu, nói: "Vì thế chúng ta mới phải rêu rao một ít, lấy giả làm giả, càng khiến người ta nhìn không thấu chúng nội tình của chúng ta thì càng an toàn."

Lúc này mọi người mới hiểu được dọc đường đi Hàn Phỉ luôn tỏ ra mình là một tên nhà giàu mới nổi là vì cái gì.

Hàn Phỉ dương dương cằm, nói: "Nhanh bắt đầu rồi, chờ sau đó ta muốn các ngươi thực hiện một yêu cầu."

"Cái gì?"

Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Tiêu hết tất cả tài sản."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv