"Vương gia, lễ mừng sắp bắt đầu."
Ngoài cửa, Vận Đào phong trần mệt mỏi chạy về, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tật Phong, hạ giọng nói:
"Tật Phong, ngươi nói Vương gia làm gì ở bên trong? Sao lại chậm chạp như vậy?"
Tật Phong mặt không biến sắc nói: "Chúng ta chờ là được."
Vận Đào nháy mắt mấy cái, lầm bầm một câu: "Đầu gỗ, ta ngàn dặm xa xôi chạy về như thế, ngươi cũng không nói được một câu câu êm tai!"
Trên khuôn mặt ngăm đen của Tật Phong lộ ra một tia đỏ ửng, nhưng bởi vì màu da, không ai nhìn ra được. Vận Đào chờ lâu cảm thấy tẻ nhạt, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, kinh ngạc nói:
"Sao Ám Vệ thiếu nhiều như vậy! Các huynh đệ ở đây đâu?"
Tật Phong nhăn nhó, phun ra hai chữ: "Nhiệm vụ."
Vận Đào có chút kinh sợ, nói: "Nhiệm vụ gì lại cần đến hai Ám Vệ!"
Phải biết, những này Ám Vệ tổng cộng chỉ có tám người, từng người đều vô cùng xuất chúng mất rất nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng ra được, có thể nói, tám người này là chỗ dựa lớn nhất của Vương gia, ngày thường đều ẩn nấp trong các góc kín đáo, vô thanh vô tức, như những cái bóng, từ khi Vận Đào theo Vương gia tới nay, nàng chưa bao giờ thấy các Ám Vệ này rời khỏi vị trí, hiện tại vừa mới trở về liền thiếu đi 2 người, sao có thể không thất kinh đây!
Tật Phong lại cứng ngắc phun ra vài chữ: "Bí mật."
Vận Đào trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhịn không được nói: "Trong thời gian ta ra ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tật Phong quả thực hận không thể hướng Vận Đào mà rống trên một câu: Vương gia không bình thường! Hắn bị một Yêu Bà vừa mập vừa ngốc mê hoặc! Ngươi nhanh giúp Vương gia tỉnh táo lại một chút!
Nhưng Tật Phong trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Trong phòng, trước gương đồng, một cái mặt nạ màu bạc đơn giản lẳng lặng nằm trên bàn, đường nét băng lãnh lập loè ngân quang, giống như chủ nhân của nó, sắc bén mà lạnh lùng. Một mái tóc đen nhánh như mực đổ xuống như thác nước, Tần Triệt nhìn dây lụa màu trắng trên tay, trong con ngươi hiện lên một tia khác lạ, hắn giơ tay, đem dây lụa buộc lên tóc, động tác chậm chạp, lúng túng, nhưng cũng quật cường.
Rất nhanh, một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong khe cửa truyền ra:
"Đi vào."
Vận Đào không thể chờ đợi được nữa vội bước vào, đầy mặt mừng rỡ, nói:
"Vương gia, ta đã trở về!"
"Ừm."
"Nhiệm vụ ngài giao cho ta đã thành công mỹ mãn!"
Vận Đào vừa nói vừa nhận ra một tia khác lạ, hình như.. Vương gia không còn vẻ lạnh lẽo như trước, khóe miệng kia dường như hiện lên độ cong, là.. cười sao?
Vương gia cười!
Vận Đào trong nháy mắt kinh sợ.
Hàn Phỉ rốt cục dừng thanh đao nhỏ trong tay, xoa xoa cái vai đau nhức, nhìn thành quả mình khổ công thực hiện dưới mặt đất, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, nhưng nàng đã tận lực cố gắng rồi. Hít sâu vào một hơi, Hàn Phỉ đang định đứng dậy, không nghĩ tới bởi vì ngồi quá lâu, thêm vào thể trọng quá lớn, lập tức không thể đứng lên nổi, cả người nàng ngồi bịch dưới đất, mệt mỏi vô cùng, trực tiếp nằm ngửa thành hình chữ "đại" trên đất.
Hàn Phỉ đâm đâm hệ thống: "Đào Bảo."
"Kí chủ quyết định muốn làm giao dịch sao?"
"Làm cái đầu ngươi!"
"Hừ, thế kí chủ muốn nói điều gì?"
Hàn Phỉ gãi đầu một cái, nhìn xà nhà, nói: "Ngươi đến cùng thì tại sao lại chọn ta?"
"Đây đại khái chính là lựa chọn sai lầm nhất của ta."
Hàn Phỉ phẫn nộ: "Này!"
"Mà, kỳ thực ta cũng không biết, đây là do hệ thống quyết định! Mà ta chỉ là phụ trợ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thôi!"
Hàn Phỉ xoay người, nói: "Đúng rồi, tại sao lâu như vậy, độ thiện cảm của nam thần đối với ta cũng không tăng trưởng một chút nào như vậy?"
Thiệt thòi nàng còn tưởng rằng lần trước, sau khi đưa cái dây lụa kia nam thần, tốt xấu gì hắn cũng sẽ cảm động một cái! Dù cho tăng trưởng một phần trăm cũng tốt a! Nào giống hiện tại một chút cũng không!
Thật ra mà nói người kia lúc nhìn thấy dây lụa vẻ mặt cũng có chút thay đổi, làm sao lại không tăng trưởng độ thiện cảm đây!
"Hừ, kí chủ cho rằng độ thiện cảm của nam thần dễ dàng có như vậy à?"
"Nhưng một chút động tĩnh đều không có như vậy, rất khiến người ta cảm thấy thất bại a, tăng một điểm cũng tốt rồi!"
"Keng~độ thiện cảm của nam thần tăng lên một phần trăm!"
Hàn Phỉ: "..."
Bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả hệ thống cũng nhất thời không nói ra được lời nào.
"Cái này, cái này, cái này, ta đã làm cái gì sao?"
"Kí chủ ngươi cũng không có làm gì!"
Hàn Phỉ đắc ý, nói: "Nói không chừng đại thần nhà ngươi hiện tại đang nghĩ về ta đây!"
Hàn Phỉ còn chưa kịp lộ ra nụ cười suиɠ sướиɠ như bắt được vàng, liền thấy khuôn mặt phóng đại của Cô Ma Ma ngay trước mặt, nụ cười của nàng cứ như vậy liền cứng đờ.
"Ngươi nhìn rất vui vẻ a."
Hàn Phỉ lăn lộn ngồi dậy, biết điều vâng lời nói: "Vấn an Cô Ma Ma."
Cô Ma Ma vẻ mặt căng thẳng, lạnh lùng nói: "Lễ nghi của A Mã Cung cho phép ngươi nằm trên đất như thế à!"
Hàn Phỉ vô tội nhỏ giọng nói: "Ta, ta không dậy nổi, trước tiên nghỉ ngơi một chút..".
Cô Ma Ma liếc mắt nhìn Hàn Phỉ ngồi dưới đất cực kì giống một viên bánh trôi, phối hợp với vẻ mặt vô tội kia, lửa giận trong lòng bà cứ thế tiêu tán, thở dài, nói: "Lên đi."
Hàn Phỉ dùng tất cả sức lực bú sữa mẹ rốt cục bò lên, tiện thể vỗ vỗ tro bui trên thân.
"Ta nghe nói nơi này có chuyện."
Hàn Phỉ nở nụ cười lấp liếp: "Không có chuyện gì! Ta đã giải quyết rồi!"
Cô Ma Ma nhíu mày, nói: "Thật chứ?"
Hàn Phỉ gật đầu, đưa tay cầm lên trang phục đã được nàng sửa sang tốt, nói: "Thật!"
Tầm mắt Cô Ma Ma rơi vào y phục Hàn Phỉ cầm trên tay, lộ ra vẻ mặt kinh thế hãi tục, vươn ngón tay chỉ vào Hàn Phỉ, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi.."
Hàn Phỉ dương dương đắc ý nói: "Cô Ma Ma, đây chính là kiệt tác tối cao của ta! Như thế nào?"
Cô Ma Ma tức giận, một phát giật được y phục trên tay Hàn Phỉ, cả giận nói: "Đây, thật không biết xấu hổ!"
Hàn Phỉ sững sờ, gãi đầu một cái, nói: "Sao, sao thế?"
Cô Ma Ma hận không thể bóp chết Hàn Phỉ này, may là nàng không yên lòng, cố ý đến xem thử, nghĩ đến lúc Hàn Phỉ mặc bộ y phục như thế đi lễ mừng, tâm can bà liền đau như bị xát muối vậy!
Hàn Phỉ cũng rất bất đắc dĩ, nói: "Nhưng mà.. ta chỉ có bộ này."
Cô Ma Ma sửng sốt một trận, đột nhiên nhớ đến thân thế thê thảm của Hàn Phỉ, muốn nàng có một bộ xiêm y tốt là chuyện không thể nào, sắc mặt hơi thả lỏng, nói: "Đưa kim khâu cho ta."
Hàn Phỉ hai mắt sáng lên, lập tức đem kim khâu đưa tới, may là "Như ý hiên" cái gì cũng có, nói:
"Ma ma muốn giúp ta sao?"
Cô Ma Ma tiếp nhận kim khâu, cau mày nhìn quần áo trên tay, kìm nén tức giận, nói: "Chờ đó cho ta!"
Sau đó, bắt đầu chăm chú may vá. Hàn Phỉ ghé đến gần xem, nhìn động tác của Cô Ma Ma như nước chảy mây trôi, trong miệng liên tục than thở.
Cô Ma Ma mặt mày hiện lên một tia kiêu ngạo, chuyện may vá này nếu bà nhận đứng thứ hai, sẽ không có ai dám tranh đệ nhất.
Rất nhanh, Cô Ma Ma liền khiến Hàn Phỉ trợn mắt há mồm, mỗi chỗ mũi kim đi qua đều không nhìn thấy dấu vết đường khâu. Hàn Phỉ phục bà sát đất, nhưng điều này cũng cho nàng hiểu rõ vì sao vừa rồi sắc mặt Cô Ma Ma lại kém như vậy, tựa hồ.. Y phục này đối với người ở niên đại này, quá mức 'không biết liêm sỉ ', khụ khụ, Hàn Phỉ hiện giờ cảm thấy vô cùng vui mừng, may mà nàng không mặc ra ngoài, nếu không chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ hay sao.