Lời còn chưa nói hết, miệng Hàn Phỉ đã bị ngăn chặn. Có một thứ mát mẻ mềm mại chạm vào môi nàng, chặn lại lời còn chưa nói hết của nàng.
Đây là một.. nụ hôn.
Hàn Phỉ trợn mắt lên, nhìn tấm mặt nạ gần trong gang tấc kia, băng lãnh, vô tình. Hoàn toàn đối lập với sự nóng bỏng trong miệng.
Trong lòng Hàn Phỉ đột nhiên dâng lên một luồng chống cự, dù cho thân thể nàng bởi vì nụ hôn này mà cảm thấy thoái mái đến mức ngay cả mỗi sợi tóc cũng đều run rẩy trong kɦoáı ƈảʍ, nhưng, nàng vẫn đột ngột phất tay, xốc mặt nạ của hắn lên.
Hai bờ môi cũng vì thế mà tách nhau ra. Một gương mặt anh tuấn, quen thuộc đến cực điểm xuất hiện trước mặt Hàn Phỉ. Đôi mắt nàng đau nhói, chua xót.
Giờ khắc này, đôi mắt Hàn Phỉ vốn mông lung, lại đang khôi phục từng chút từng chút một, giống như tầng vải che mắt cuối cùng đã bị xốc lên, ánh mắt nàng trở nên trong suốt cực kỳ, ngay cả hang lông mi của người trước mặt cũng nhìn thấy rõ ràng.
Khuôn mặt này, nàng sao có thể nhận sai.
Khuôn mặt này, đã hoàn toàn xác minh suy đoán của nàng.
Khuôn mặt này, là Tần Triệt.
Vô Ảnh vẫn luôn một mực làm bạn ở bên cạnh nàng, vẫn ra tay bảo hộ nàng, vẫn ẩn núp thân phận đứng ở sau lưng nàng, là Tần Triệt. Dù cho trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng nhịp tim của Hàn Phỉ vẫn cứ đập vô cùng mạnh mẽ.
Đã bao lâu nàng chưa nhìn thấy khuôn mặt này?
Đã bao lâu chưa ngắm nghía hắn cẩn thận?
Rõ ràng đã rất lâu, nhưng dấu vết tồn tại của hắn vẫn cứ tồn tại sâu sắc trong trí nhớ của nàng. Không thể xóa đi.
Hàn Phỉ cảm thấy cơn khô nóng trên thân thể dần vơi bớt một chút, chuyện này có nghĩa là, nàng lại vượt qua một lần tình triều, mà độc dược này, nếu như nàng không đoán sai, đại để chỉ có ba lần tình triều. Nhưng, nàng đã không có tâm trí để ý tới chuyện này.
Cổ họng nàng khản đặc, chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện: "Tần Triệt?"
Lúc nàng thốt ra khỏi miệng hai chữ này, còn mang theo một chút rung động.
Tần Triệt hé miệng, trầm thấp đáp lại một tiếng: "Đúng, là ta."
Lần này, hắn không còn cố gắng biến đổi âm điệu, mà dung thanh âm thuộc về chính hắn, quen thuộc đến mức làm linh hồn Hàn Phỉ cũng phải run rẩy.
Hàn Phỉ cười, nói: "Tại sao lại là chàng?"
Tần Triệt lại muốn hôn lên môi Hàn Phỉ, nhưng nàng quay đầu đi, nụ hôn của hắn rơi vào gò má nàng.
"Trò chơi đến đây là kết thúc." Nàng nói.
Rất lâu trước kia, lúc vẫn còn suy đoán đến thân phận thật sự của hắn, nàng đã từng tự nhủ, nếu có một ngày, bọn họ hoàn toàn thẳng thắn với nhau, vậy thì trò chơi ngươi trốn ta đoán này sẽ liền kết thúc.
"Hàn Phỉ, thật xin lỗi."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Giữa chúng ta không có xin lỗi."
Tần Triệt trầm mặc một hồi, môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng câu nói: "Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."
【 Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng)
Thời khắc này, hai bóng người tựa hồ hoàn toàn chồng khớp lên nhau.
Giờ khắc này hắn mang áo trắng, cả người ẩm ướt cũng không hề tổn hại nửa phần khí chất.
Ngàn năm trước, hắn thân mang khải giáp, xương cốt cứng rắn, khuôn mặt tuấn dật.
Hàn Phỉ trợn mắt lên, trong lúc nhất thời, phảng phất cái gì cũng đều hiểu rõ, đầu óc nàng trở thành một mảnh trắng xóa, hết thảy đều đã đi xa.
Đây là.. hắn của nàng, hắn chính thức, chính thức, Hàn Linh.
Môi đỏ của Hàn Phỉ tung ra một cái tên: "A linh.."
Tần Triệt cười, hắn cười, lập tức liền xua đi khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng nguy hiểm trên gương mặt, giống như gió xuân hòa tan băng tuyết.
Đó là nụ cười nàng đã từng thích nhất.
【 Linh, tại sao chàng lại không cười? Các cô nương ai cũng thích nhìn chàng cười)
【 Linh, chàng cười nhiều vào, chàng cười lên thật là đẹp mắt nha)
【 Linh.)
Đáp lại từng câu hỏi líu ra líu ríu của nàng, là một câu nói nhẹ nhàng của hắn.
【 Ta chỉ cười, vì nàng)
Ký ức như đê vỡ ùa về, giống như từng thước phim chiếu qua, tất cả mọi thứ, đều tái hiện.
Hàn Phỉ cảm giác mắt mình có chút nóng, có chút ướŧ áŧ, nàng vừa khóc vừa cười, muốn nói cái gì, lại không thể nói ra được, lúc này vẻ mặt của nàng phức tạp đến cực điểm.
Nàng chưa bao giờ từng nghĩ, Tần Triệt sẽ là Hàn Linh, cũng chưa hề nghĩ tới vào lúc nàng không biết mà khôi phục ký ức.
Hàn Phỉ sững sờ nói: "Chuyện này.. từ khi nào.."
Tần Triệt đưa tay ôm lấy Hàn Phỉ, chỉ là lần này, Hàn Phỉ không còn giãy dụa nữa.
"Lúc ta quyết định mang tới mặt nạ xuất hiện ở phía sau nàng, trở thành Vô Ảnh của nàng."
Hàn Phỉ tựa trong lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy cả người uể oải, bỏ xuống tất cả kiên cường cùng ẩn nhẫn.
Đúng vậy, suốt cả một khoảng thời gian dài đến thế, chỉ có duy nhất người này là có thể khiến nàng thả xuống đề phòng, thả xuống kiên cường, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất, không phải kiêng dè chút gì.
Thân thể Hàn Phỉ dần dần bắt đầu tỏa nhiệt, từng vòng tình triều lúc phát tác đều sẽ nhanh hơn so với lần trước, cũng càng mãnh liệt hơn, chỉ là lần tình triều này, Hàn Phỉ tựa hồ cảm thấy cũng không còn đáng sợ nữa, trong lòng có cảm giác yên ổn, đó là một loại an tâm đã lâu không thấy.
"Chàng vẫn luôn là bộ dáng này."
Ngàn năm trước, hắn chính là như vậy, vào lúc nguy hiểm, ngăn ở trước người nàng, dù cho từ lâu nàng đã nắm giữ thực lực cường đại cũng chưa bao giờ thay đổi. Khi nàng không ngờ đến, liền yên lặng đứng ở sau lưng nàng, trở thành cái bóng của nàng, cam nguyện đi theo phía sau. Đợi đến lúc cần, hắn sẽ cùng nàng sóng vai chiến đấu, chưa bao giờ lùi về sau.
Cũng là bởi vì hắn là người như thế, mới khiến nàng từng chút một thả xuống mọi đề phòng, từng chút một thích hắn, quan tâm hắn.
Hàn Phỉ không biết nên lấy lý do gì để từ chối, thậm chí bởi vì trúng độc, lý trí của nàng càng thêm yếu đuối, cũng đặc biệt mẫn cảm.
Giọng nói của Hàn Phỉ nhiễm phải một tia nức nở, nói: "Hỗn đản."
Tần Triệt không phản bác, nói: "Ừ, ta hỗn đản."
"Hỗn đản."
"Ta ở đây."
"Tại sao chàng không nói tất cả cho ta biết?"
"Chuộc tội."
"Chàng căn bản không có tội tình gì."
"Ta từng thương tổn nàng, vào lúc ta không thể khống chế bản thân."
Hàn Phỉ nhắm mắt, nói: "Ta tha thứ cho chàng."
"Nhưng ta không thể tha thứ cho chính mình."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, hung ác nói: "Chàng nhất định phải làm trái lại ý ta có đúng không?"
Thanh âm của Tần Triệt mang theo bất đắc dĩ, cùng cưng chiều nói: "Ta mãi mãi là của nàng."
Hàn Phỉ thở hai hơi, nói: "Tình triều lại muốn tới rồi."
Tần Triệt trầm mặc.
Hàn Phỉ giống như vô cùng yêu thích bộ dáng này của hắn, mà giờ khắc này thân phận của hai người họ đã triệt để thay đổi.
Hàn Phỉ vốn chống cự, trốn tránh, thậm chí đẩy hắn ra xa, nhưng hiện tại, nàng không còn chống cự, trong thần sắc của Tần Triệt xuất hiện một vệt chần chờ.
"Nàng cần thuốc gì?"
Hàn Phỉ miễn cưỡng còn có một tia lý trí, nói: "Ừm, dược hiệu quá mạnh, không còn kịp nữa, hoặc là tự ta vượt qua, hoặc là tìm cho ta một người đàn ông."
Tần Triệt giống như còn chưa kịp tiếp thu sự thay đổi thái độ hoàn toàn của Hàn Phỉ, sững sờ một hồi, nói: "Nếu không vượt qua.."
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Vậy sẽ thất khiếu chảy máu mà chết."
Cánh tay Tần Triệt ôm Hàn Phỉ cũng cứng ngắc.
Mà Hàn Phỉ, đang vô cùng khó chịu nhưng cũng không nhịn được cảm thấy suиɠ sướиɠ vì bộ dáng băn khoăn không biết nên làm gì của hắn.