Hàn Phỉ trầm tư một hồi, nói: "Ngươi dùng nước gì?"
Lâm Đình Tư lắp bắp nói: "Là, là nước bình thường."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không được, phải dùng Lộ Thủy, Lộ Thủy là tinh hoa dưới nắng ban mai, đối với dược thảo mà nói chính là Lương Phẩm, nước bình thường sẽ khiến hỗn hợp thuốc mất đi tác dụng."
Lâm Đình Tư chăm chú ngẫm lại, đột nhiên nói: "Phải rồi! Khi đó ta nhìn thấy ông nội mỗi ngày đều đi ra bên ngoài mang về một ấm nước! Thì ra đó chính là Lộ Thủy!"
Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Hiện tại nghỉ ngơi đi, ngày mai đi thu thập Lộ Thủy."
Lâm Đình Tư liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, từ đầu đến giờ người mù này vẫn luôn thản nhiên, kỳ quái hơn nữa là, dường như đối mặt với chuyện gì nàng đều không có chút rung động nào, thậm chí ngay cả biện pháp này nàng cũng có vẻ hết sức rõ ràng. Lâm Đình Tư luôn cảm thấy, dù cho không có hắn nói cho nàng biết, thì người mù này cũng chỉ cần tiêu tốn chút thời gian cũng sẽ suy đoán ra được đáp án giống như vậy, điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy thất bại.
Lâm Đình Tư không nhịn được hỏi: "Huyễn Vũ cô nương, ngươi có phải đã sớm biết phương pháp này hay không?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ngươi nghĩ gì thế, ta làm sao biết được, nếu như biết rõ thì sao có thể tới tìm ngươi!"
Lâm Đình Tư cãi lại nói: "Nhưng ta cảm thấy chỉ cần cho ngươi một chút thời gian là ngươi có thể biết rõ đáp án."
Hàn Phỉ gật đầu, dáng vẻ đương nhiên nói: "Nhưng ta lười suy nghĩ."
Lâm Đình Tư: "..."
"Ngươi xem hiện tại rất thoải mái."
Mộc Miểu Miểu: "..."
Hàn Phỉ lại ngáp một cái, nói: "Hiện tại nghỉ ngơi thật tốt đi, trời sáng, sẽ rất bận bịu."
Hàn Phỉ nói một câu ý vị sâu dài như vậy khiến Lâm Đình Tư nghi hoặc nói: "Trời sáng sẽ có chuyện gì sao?"
"Sẽ có rất nhiều người tìm tới cửa, đêm nay các ngươi đại khái có thể suy nghĩ xem bản thân mình muốn chút gì đó hay không."
Sau khi lưu lại câu nói này, Hàn Phỉ đi đầu bò lên trên cái giường đầy rơm rạ, để nguyên áo ngoài nằm xuống, động tác nhạy bén kia suýt chút nữa khiến Lâm Đình Tư cảm thấy người này sợ là giả mù đi!
Có điều đúng là đêm đã khuya, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng trở về phòng của mình, ngược lại là người đeo mặt nạ từ chối nằm xuống, tìm tới gian phòng gần chỗ của Hàn Phỉ cùng Mộc Miểu Miểu ngồi xuống, tư thái kia giống hệt như thần thủ hộ.
Người đeo mặt nạ không ngủ đối với Lâm Đình Tư mà nói là không thể tốt hơn!
Màn đêm thăm thẳm, vụ khí chậm rãi bao phủ căn phòng nhỏ cũ nát này, tiếng côn trùng kêu lên rả rích, đúng lúc này, một tiếng vang nhẹ nhàng truyền đến, người đeo mặt nạ đột nhiên mở mắt ra, một tia Ám Quang chợt lóe lên trong mắt hắn.
Hàn Phỉ cũng bò lên, lỗ tai của nàng đặc biệt nhạy bén, tất nhiên là nghe thấy tia động tĩnh kia, ngược lại là Mộc Miểu Miểu bên người cùng Lâm Đình Tư ở sát vách ngủ đến vô cùng thơm ngọt. Dần dần, trong không khí hiện lên một mùi thơm nhàn nhạt, Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, che mũi, đứng dậy lao ra. Người đeo mặt nạ theo sát bên kia, hai người đứng ở bên ngoài, mà tiếng bước chân kia đi đến, giống như không nghĩ tới người bên trong có thể còn tỉnh lại.
Giọng nói của Hàn Phỉ lạnh xuống, nói: "Hành vi của các hạ vô lễ như vậy e là không tốt đâu!"
Nhưng mà, không có ai đáp lại Hàn Phỉ. Tựa hồ là nhìn thấy Hàn Phỉ chỉ là một người con gái yếu ớt cũng không có lực uy hiếp. Lúc này, người đeo mặt nạ trực tiếp vươn mình trên nóc nhà, ra tay.
Tranh đấu, trong nháy mắt bắt đầu. Nhưng ngoài ý muốn là đối phương đến không chỉ có một người, rất nhanh, từ bốn phương tám hướng xuất hiện thêm vào bóng dáng, những người này võ công cao cường, không có ai là kẻ yếu, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện, người đeo mặt nạ lập tức đã bị quấn lấy.
Vẻ mặt Hàn Phỉ lạnh lẽo, cảm nhận được tiếng gió từ phía sau truyền đến, cấp tốc nhảy sang một bên, tránh thoát hang loạt phi đao bắn tới. Ngươi phi đao hiển nhiên cũng không nghĩ tới Hàn Phỉ có thể dễ dàng né tránh như vậy, có chút bối rối, sau đó tiếp tục tấn công.
Vừa tránh sang một bên, Hàn Phỉ thuận lợi móc ra ngân châm của mình, dùng ngón tay kẹp lấy, cười lạnh một tiếng, theo cảm giác trực tiếp bắn về một phương hướng, trong không khí truyền đến tiếng kim khẽ đâm vào da thịt, sau đó là tiếng có vật nặng ngã xuống đất.
Hàn Phỉ cấp tốc đi tới, ngồi xổm xuống chạm vào mạch của người kia, đã chết, nàng thuận lợi thu hồi ngân châm, nhưng lúc này, người vốn đã chết kia lại đột nhiên sống lại, một trận khói bụi từ trong tay hắn bắn ra, trực tiếp ném về phía gương mặt Hàn Phỉ, dù cho Hàn Phỉ mau chóng né tránh, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, nàng không thể tránh khỏi hít vào một ngụm, lập tức liền liều mạng ho khan.
Sau khi người kia đắc thủ cũng không hề dừng lại, che vết kim châm trên ngực nhảy mấy cái liền biến mất. Hàn Phỉ đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, liều mạng ho khan, bước chân có chút nhũn ra.
Lúc này, người đeo mặt nạ thuận lợi giải quyết xong những người kia trở về, đã nhìn thấy sắc mặt Hàn Phỉ trắng nhợt như tờ giấy, liền kinh hãi, lập tức xông lại đỡ lấy nàng, nói: "Ngươi làm sao thế?"
Hàn Phỉ hất tay người đeo mặt nạ ra, khàn giọng hô to: "Đừng đụng vào ta!"
Người đeo mặt nạ sững sờ nhìn đôi tay trống rỗng của mình, sau đó nắm chặt lại, nói: "Ngươi trúng độc!"
Hô hấp của Hàn Phỉ càng thêm nặng, nàng siết chặt nắm đấm, sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành đỏ chót, ngay cả mỗi một tấc da dẻ cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng.
"Ta biết, là ta bất cẩn. Rót cho ta cốc nước! Rất nhiều, rất nhiều nước!"
Người đeo mặt nạ dừng một cái, sau đó lập tức xoay người đi rót nước.
Hàn Phỉ liều mạng tưới, một bình lại một bình, nhưng cảm giác nóng bức trong cơ thể nàng lại không có chút nào tiêu tan, trái lại càng thêm nóng rực, ngay cả y phục trên người cũng giống như bị thiêu đốt.
"Nước, tìm hồ nước cho ta!"
Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này, cổ họng đã mềm đến kì dị, giọng nói nhu nhược như mèo con.
Lần này người đeo mặt nạ cũng thoáng nhận ra được trạng thái của Hàn Phỉ không đúng, độc dược bình thường sao có thể khiến nàng có phản ứng như thế này?
Hàn Phỉ thấy hắn không có phản ứng, lập tức sốt ruột, nói: "Nhanh lên! Chế tạo giải dược đã không kịp nữa, lập tức lập tức tìm một hồ nước đi!"
Người đeo mặt nạ sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, sau đó cấp tốc ôm nàng lên, vừa chạm vào nàng liền cảm thấy bàn tày mình vô cùng nóng bỏng, hắn hạ giọng nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Lúc Hàn Phỉ chạm vào lồng ngực rét lạnh của hắn liền không nhịn được muốn tới gần, nhưng nàng lại cố gắng liều mạng khống chế kích động, nói: "Thả ta xuống!"
Sau đó liền bắt đầu giãy dụa.
Người đeo mặt nạ dùng lực ôm lấy nàng, nói: "Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích."
Hàn Phỉ thở hổn hển, miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, không giãy dụa nữa, nàng phát hiện mình càng giãy dụa, lại càng muốn tới gần nơi lồng ngực mát mẻ kia.
"Đi!"
Trong lòng Hàn Phỉ triệt để phẫn nộ, vụ khí trong phòng cùng thuốc bột của tên kia hỗ trợ lẫn nhau, làm độc nàng trúng phải càng thêm gia tốc phát tác, lúc này mới rơi vào trạng thái như vậy.
Người đeo mặt nạ ôm Hàn Phỉ nhảy mấy cái liền rời đi, tới đầm nước gần nhất.
Ngay lúc người đeo mặt nạ thả Hàn Phỉ xuống, nàng trực tiếp liền nhảy ra, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đợi chút nữa bất luận ngươi nghe thấy cái gì, cũng không được quay đầu lại, hiểu chưa?"