Biết giám khảo là ai càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên tự tin cùng đấu chí của những người dự thi, có thể ở trước mặt các trưởng bối như vậy thi triển tài nghệ của bản thân, làm gì còn cách nào tạo danh tiếng tốt hơn thế nữa? Nếu may mắn có thể được những Đại Y Sư này thu làm đệ tử, sau đó tiền đồ tất nhiên là không cần phải lo lắng!
Toàn bộ cuộc thi đấu chia làm năm cửa ải, mỗi một cửa ải đều sẽ đào thải không ít người, mà ở trận chung kết, Đằng Mộc sẽ xuất hiện, đích thân chủ trì, tin tức này trực tiếp đẩy bầu không khí lên cao trào, hầu như tất cả mọi người đều đang mong đợi tận mắt nhìn thấy vị Y Thánh này.
Ngay cả Hàn Phỉ cũng vô cùng hứng thú, nàng cho là trình độ y thuật của mình chỉ có thể coi là trung bình, ở trước mặt cao thủ chân chính thật không có gì đáng nói.
Sau khi nói một loạt những điều cần phải chú ý, thời khắc được mong đợi nhất liền đến, đó chính là đề mục của ải thứ nhất. Lúc Trịnh quản sự tuyên bố khảo hạch ải thứ nhất, lập tức liền khiến tất cả mọi người xôn xao.
Trồng thảo dược.
Đúng vậy, là trồng thảo dược.
Ai cũng không nghĩ tới đề mục của ải thứ nhất lại là trồng trọt. Phải biết đây chính là việc của Dược Nông, căn bản không phải là công việc của đại phu, thậm chí có những đại phu ngay cả thời gian thảo dược sinh trưởng cùng địa lý cũng không hiểu, chỉ biết những thảo dược này có thể mua được trong hiệu thuốc, căn bản không cần quá bận tâm. Cho nên khi đề mục này vừa ra, lập tức liền có người dị nghị.
"Đề mục này là do ai đưa ra thế? Một đại phu cần gì phải trồng trọt thảo dược, chúng ta chỉ cần biết vận dụng thảo dược cứu người là đủ, làm sao còn có công phu đi học tập cái này!"
"Đúng rồi! Công việc này không phải là việc của y sư chúng ta, những dược nông kia tự nhiên sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả!"
"Chúng ta không chấp nhận đề mục như vậy, yêu cầu đổi một đề mục khác không lãng phí thời gian tinh lực đi!"
Càng ngày càng nhiều người dự thi đưa ra dị nghị, nhưng cũng có vài y sự tuổi tác tương đối cao, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu sắc, cùng với, mừng trộm.
Trịnh quản sự ở trên đài không nói lời nào, đợi thanh âm nghị luận dần thấp xuống, hắn mới hắng giọng, nói: "Thầy sao thuốc vậy, thảo dược tốt có thể khiến bệnh tật cùng vết thương nhanh chóng tốt lên, tương tự, thuốc tốt cũng có thể khiến người sắp tử vong một lần nữa sống lại, vì thế thảo dược vô cùng trọng yếu, thân là đại phu, sao có thể hoàn toàn không rõ thảo dược được trông ra như thế nào?"
Có người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Cũng có người vẫn tức giận bất bình.
Nhưng Trịnh quản sự đơn giản minh thêm một câu: "Đề mục của ải thứ nhất là trồng thảo dược, ai có thể trồng ra thảo dược càng cao cấp, thì liền có thể thu được điểm càng cao, cả cuộc thi đều lấy tích điểm để xác định, vì thế các vị hãy cố gắng hết sức để đạt được điểm cao, để không bị đào thải."
Trịnh quản sự cười híp mắt nhìn phía dưới, rất có ý tứ nếu các ngươi không đồng ý, đều có thể bỏ thi đấu ý tứ, dần dần, những người kêu gào cũng không dám nói lời nào, dồn dập bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể trồng ra thảo dược cao cấp.
Trịnh quản sự thấy bọn họ rốt cục yên tĩnh lại, có lòng tốt nhắc nhở một câu: "Xin khuyên mọi người, tốt nhất đừng giở trò bịp bợm, chúng ta có thể ra đề mục thi đấu như vậy, tự nhiên là có biện pháp phân biệt ra được có chuyện dối trá hay không, một khi tra ra dối trá, lập tức chế nhạo tư cách tranh tài, đồng thời truyền đi danh sách, các vị phải bảo vệ danh tiếng của mình thật tốt đấy."
Câu nói này vừa ra, hơn nửa số người muốn giở trò bịp bợm phải từ bỏ ý định, cũng đúng, người ta dám ra đề mục như vậy, thì tự nhiên là có cách ứng đối, nếu quả thực là để xảy ra gian lận thì đã không xứng trở thành giải đấu y sư, huống chi loan truyền tin tức gian lận ra ngoài đúng là cách trừng phạt quá nặng, thầy thuốc đều là những người kiêu ngạo, chắc chắn không thể nào chịu nổi loại khuất nhục này.
Ngay sau đó đã có người bắt đầu muốn lập tức đi học tập cách trồng thảo dược.
Trịnh quản sự cũng không trì hoãn thời gian, nói: "Đúng rồi, ta quên mất chuyện quan trọng nhất, thời gian trồng thảo dược là 3 ngày, sau ba ngày, các vị nhớ mang thảo dược mình trồng được đến đây đăng ký tiến hành kiểm tra đánh giá thảo dược."
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên. 3 ngày? 3 ngày thời gian trồng ra thảo dược danh quý sao? Đây là muốn chơi người ta à? Chuyện này là hoàn toàn không có khả năng a!
Nhưng Trịnh quản sự rõ ràng bày ra ý tứ một bộ sẽ không nói nhiều, cũng không có ai vô liêm sỉ đi dò hỏi, có điều trong lòng đều cảm thấy người của Trung Thảo Đường đều là kẻ điên đi, 3 ngày chỉ sợ thảo dược ngay cả nẩy mầm cũng không làm được đấy!
Hiện tại đã có nhiều người ngồi không yên, trực tiếp liền rời đi, 3 ngày ngắn như vậy, một phân một hào cũng không thể lãng phí!
Có một người rời đi thì sẽ có những người khác, dần dần, hơn một nửa quảng trường cũng đã trống rỗng, những người kia cũng không thể chờ đợi được nữa nhanh đi trồng trọt, chỉ lo bỏ lỡ một giây thì sẽ thất bại.
Mộc Miểu Miểu cũng có chút nóng nảy, lôi kéo Hàn Phỉ muốn rời đi, nhưng Hàn Phỉ không động chút nào.
"Hàn cô nương, chúng ta không đi sao? Nếu không sợ là sẽ không kịp!"
Mộc Miểu Miểu rất hồi hộp, còn có chút lo lắng, giống như không hiểu sao Hàn Phỉ còn có thể bình tĩnh như vậy.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Ngươi đừng vội."
"Nhưng mọi người đều đã đi a! 3 ngày ngắn như vậy, mà ta lại hoàn toàn không am hiểu trồng trọt, cái này, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Yên tâm, không chỉ mình ngươi không biết, còn có rất nhiều người cũng thế."
Mộc Miểu Miểu càng ngày càng không hiểu, nói: "Hàn cô nương ngài đây là ý gì?"
Hàn Phỉ thản nhiên nói: "Nơi này còn có rất nhiều người không hề rời đi, không phải sao?"
Mộc Miểu Miểu ngẩn người, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, quả thật, dù cho hơn nửa số người rời đi, thì vẫn có một phần nhỏ số người còn ngốc tại chỗ không hề rời đi, mà những người này đều không ngoại lệ đều có vẻ rất bình tĩnh, không có chút nào hoảng loạn.
Mộc Miểu Miểu tựa hồ hiểu được cái gì, nói: "Hàn cô nương, có phải đề mục này còn có thâm ý gì khác?"
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười nhạt, nói: "Ngươi quên Trung Thảo Đường là làm gì sao?"
Mộc Miểu Miểu nói: "Hiệu thuốc."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng, bán thuốc."
Khóe miệng Mộc Miểu Miểu co rút, hai từ bán thuốc tựa hồ đãhạ thấp toàn bộ giá trị của người Trung Thảo đường xuống.
Hàn Phỉ lại nói: "Một nơi bán thuốc tất nhiên là hiểu rõ sinh trưởng của dược vật nhất, 3 ngày căn bản không thể khiến thảo dược phát dục hoàn hảo, chớ nói gì là thảo dược danh quý, có một loại thảo dược danh quý nào mà không cần ít nhất là mười mấy năm sinh trưởng?"
Ánh mắt Mộc Miểu Miểu lập tức phát sáng, vẻ mặt nhìn về phía Hàn Phỉ cũng tràn ngập kính nể, nói: "Hàn cô nương ngài thật là thông minh!"
Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Chớ khen ta, kỳ thực ta cũng không biết thâm ý này của họ."
Lời khen ngợi còn lại của Mộc Miểu Miểu lập tức bị nghẹn ở cổ họng, sắc mặt như vừa nuốt phải cục đá.
Hàn Phỉ vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Nhưng ngươi đừng nóng vội, chúng ta không biết, tất những người khác cũng không biết."
Mộc Miểu Miểu sâu sắc hoài nghi mình có phải là bị Hàn Phỉ lường gạt hay không, nhưng nàng lại không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là uất ức ngồi ở một bên, chờ đợi.
Rất nhanh, có người đứng lên, rời đi.
Lỗ tai Hàn Phỉ động động, nói: "Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, đuổi theo."