Thời gian dường như bất động.
Man Diệp tưởng bản thân mình nghe lầm, khóe miệng lộ ra một nụ cười quái dị, nói: "Hàn cô nương, ngươi đừng đùa kiểu này, cái này chơi không vui."
Hàn Phỉ ho khan mấy lần, sắc mặt có chút xấu hổ nói: "Cái đó, ta, ta không nói đùa ngươi, mộ phần cha ngươi bị đào."
Man Diệp triệt để hoá đá, ánh mắt đờ đẫn.
Hàn Phỉ đột nhiên duỗi ra một cái tay, chuẩn xác cực kỳ chỉ về người đeo mặt nạ đứng một bên, nói: "Nhưng là hắn động thủ! Thật!"
Vẻ mặt Hàn Phỉ cực kỳ vô tội, giống như tất cả những gì nàng nói đều thật không thể thật hơn, một chút cũng không nhớ lúc đó là mình ra lệnh cho người đeo mặt nạ đi làm. Hàn Phỉ không có chút nào chột dạ, vẻ mặt muốn bao nhiêu chân thật liền có bấy nhiêu. Người đeo mặt nạ yên lặng mà thừa nhận nàng đổ thừa.
Nhưng mà, Man Diệp liếc mắt nhìn người đeo mặt nạ không nói lời nào, lại liếc mắt nhìn Hàn Phỉ đầy mặt vô tội, hai người này hắn lại không thể hung hang với ai, khỏi nói là nổi nóng. Nhưng..
Man Diệp suy yếu nói: "Các ngươi, đào mộ phần của cha ta, là để, để làm cái gì? Ta, có chỗ nào đắc tội với các ngươi sao?"
Hàn Phỉ nỗ lực duy trì vẻ mặt giả tạo, nói: "Bởi vì phải tìm những cơ quan thượng cổ kia nha."
Ngữ khí kiên định, ngôn từ nghĩa chính này giống như đang nói hôm nay khí trời thật tốt a.
Man Diệp cảm giác năng lực chịu đựng của trái tim mình lại nâng cao thêm một tầng, hắn lại hỏi một câu: "Vì sao những cơ quan thượng cổ lại ở trong phần mộ của cha ta?"
Hàn Phỉ lập tức nói: "Vậy phải hỏi cha ngươi!"
Cha ta cũng đã chết, ta đi hỏi ai đây a! Man Diệp rất muốn gào to tiếng lòng này lên, nhưng đối diện với vẻ mặt vô tội của Hàn Phỉ, hắn vẫn không có lá gan mở miệng. Bất luận nữ nhân này biểu hiện có hồn nhiên thiện lương, nhỏ yếu bất lực cỡ nào, hắn cũng sẽ không quên ở trên tường thành, là ai truyền đạt mệnh lệnh trực tiếp tiêu diệt toàn bộ. Hàn Phỉ căn bản chính là một con sói đội lốt cừu! Nếu ai tin tưởng, như vậy chắc chắn sẽ trở thành con cừu bị làm thịt! Hắn mới không cần làm con cừu kia!
Hàn Phỉ kỳ thực vẫn còn có chút chột dạ, vì thế lại bổ sung một câu: "Không sao, chúng ta đem mộ phần của cha ngươi lấp lại!"
Man Diệp vô cùng gian nan kéo ra một nụ cười khó coi, thanh âm cũng run rẩy, nói: "Đúng, đúng vậy, ta, ta thay ta cha ta cảm ơn ngươi a!"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Không cần khách khí."
Lúc Man Diệp đi ra khỏi phòng cũng trở nên suy yếu, trong đầu đều là suy nghĩ mộ cha hắn đã bị người ta đào, nói thầm tối nay không biết có mơ thấy hắn cha chạy tới chất vấn không, ông trời ơi, ngày mai hắn nhất định sẽ tìm đại sư thận trọng tuyển một ngày tốt an tang cho cha một lần nữa!
Sau khi Man Diệp rời đi, Hàn Phỉ ho khan hai lần, nói: "Vô Ảnh a, vừa rồi oan ức cho ngươi."
Người đeo mặt nạ yên lặng mà phun ra hai chữ: "Đã quen."
Hàn Phỉ che mặt, cảm giác người này cũng quá xấu tính.
"Cái đó, dìu ta, ta muốn ra ngoài xem xem tình huống mọi người thế nào, khôi phục sau trận chiến rất trọng yếu, phỏng chừng có rất nhiều người thương vong. Nếu không xử lý thật tốt sẽ dẫn đến ôn dịch."
Hàn Phỉ nói rất nghiêm túc, quả thực, nếu như không cố gắng xử lý cho thương binh cùng những thi thể kia, một khi bạo phát ôn dịch cũng không phải là đùa giỡn. Người đeo mặt nạ trầm mặc đỡ Hàn Phỉ lên, hai người cùng đi ra bên ngoài.
Bên ngoài, không khí đã không còn mùi tiêu khói, chiến tranh đã qua một ngày một đêm, toàn bộ Cơ Quan Thành đều đang tiến hành công tác chữa trị đâu vào đấy. Cũng nên cảm tạ đặc thù của Cơ Quan Thành, phòng ở cùng tường thành đều được tiến hành gia cố xử lý, bao gồm cả trang bị cũng thế, vì thế hư hao cũng không quá nghiêm trọng, ngoại trừ cánh cổng thành đổ nát mà thôi. Có điều cửa thành mới đã sắp làm xong, toàn bộ thợ rèn cùng thợ mộc trong thành đều tập trung làm cánh cửa thành này, vì thế hiệu suất rất nhanh.
Sau khi Hàn Phỉ xuất hiện, các bách tính đang bận rộn đều dừng việc trong tay lại, cao hứng lên tiếng chào hỏi.
"Hàn cô nương khỏe chứ! Hàn cô nương đã tỉnh rồi!"
"Hàn cô nương, ngài không có chuyện gì thật sự là quá tốt! Chúng ta đều rất lo lắng cho ngài!"
"Hàn cô nương, ngài có muốn tiếp tục nghỉ ngơi một chút không, mọi chuyện trong thành ngài cũng không cần bận tâm đâu!"
"Hàn cô nương.."
Vô luận là ai nói chuyện, dù cho Hàn Phỉ không nhìn thấy cũng đều chăm chú theo tiếng nói quay đầu qua, sau đó nghiêm túc đáp lại đôi lời, còn tặng thêm một nụ cười dương quang xán lạn, hành động này trực tiếp khiến hình tượng của nàng càng thâm nhập lòng người. Mọi người vốn đều cho rằng Hàn cô nương là tồn tại cao cao tại thượng, không nghĩ tới lại có thể bình dị gần gũi như vậy, dân chúng được đáp lại đều có chút thụ sủng nhược kinh, càng ngày càng tin tưởng Hàn cô nương là quý nhân do trời cao phái xuống bảo trợ Cơ Quan thành.
Hàn Phỉ một đường đi tới, nhận hoan nghênh mãnh liệt, mãi đến tận lúc Mộc Miểu Miểu một mặt khẩn trương nhanh chóng chạy tới, vừa định nắm lấy cánh tay Hàn Phỉ đã bị người đeo mặt nạ chặn lại, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xông tới, trong miệng hô: "Hàn cô nương, Hàn cô nương van cầu ngươi, van cầu ngươi mau cứu cha ta!"
Mộc Miểu Miểu vừa khóc vừa nói, cả đôi mắt đã sưng húp, gương mặt vốn thanh tú cũng đã vô cùng tái nhợt.
Hàn cô nương sững sờ, nói: "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Mộc Miểu Miểu khóc đến thở không ra hơi, nói: "Cha, cha ta giống như bị trúng độc! Thượng thổ hạ tả, hiện tại đã không thể nói chuyện, cũng không ngồi dậy nổi, gọi người cũng không có phản ứng, ô ô ô, cha ta sắp không được rồi! Van cầu ngài, cầu ngài mau cứu cha ta đi!"
Hàn Phỉ giật nảy cả mình, nói: "Làm sao lại đột nhiên như vậy? Ngươi cẩn thận nói!"
"Cha ta ra ngoài thành tham gia chiến đấu, lúc trở về không có việc gì, nhưng, từ sáng sớm hôm nay bắt đầu không ổn, đột nhiên biến thành như vậy, ta là đại phu, nhưng trình độ của ta kém cỏi, ta căn bản không nhìn ra nguyên nhân! Hàn cô nương, y thuật của ngài lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu cha ta!"
Hàn Phỉ hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói: "Đi, mang ta đi."
Sắc mặt Mộc Miểu Miểu vui vẻ, vội vã đi trước dẫn đường, mang theo Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ đi về phía Mộc phủ.
Lúc Hàn Phỉ chạy đến đợi, Mộc phủ đã loạn tung cả lên, hiển nhiên Mộc Thủ Tín có chuyện đối với toàn bộ Mộc phủ mà nói là chuyện lớn. Mộc Miểu Miểu lôi kéo Hàn Phỉ đi vào trong phòng, chưa đến nơi đã nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng ồn, giống như có thứ gì đó bị đập nát.
Hàn Phỉ sầm mặt lại, tăng nhanh bước chân, lúc Mộc Miểu Miểu đẩy cửa gỗ ra, một cơn gió sắc bén nhào tới, Hàn Phỉ nhạy cảm nhận ra được, lập tức kéo Mộc Miểu Miểu sang một bên.
"Nguy hiểm!"
Một đôi tay mọc móng vuốt sắc dài liền chụp vào cửa gỗ, đâm thật sâu vào trong, nếu vừa rồi Mộc Miểu Miểu không được Hàn Phỉ kéo một cái, e là giờ khắc này đã da thịt đã bị móc đi một khối. Mà động tác của người đeo mặt nạ lại càng thêm cấp tốc đá một cái, mạnh mẽ đạp bay thứ kia, sau đó thứ đó từng tầng đập xuống đất.
Mộc Miểu Miểu vô thức nhìn sang, bật thốt lên một tiếng kêu tê tâm liệt phế
"Cha!"