"Ngươi lại có thể nghĩ mình nhất định thất bại nhanh như vậy sao?"
Một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên.
Man Diệp đang chìm trong tuyệt vọng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào, đã có một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở đó. Đó là.. Hàn Phỉ.
Man Diệp sững sờ nhìn Hàn Phỉ, trong mắt còn mang theo một vệt mờ mịt: "Hàn Phỉ.."
Man Diệp chỉ có thể ngây ngốc gọi, không thể nói ra bất cứ lời nào khác.
Hàn Phỉ nở nụ cười, nói: "Đúng, là ta."
Man Diệp đứng dậy, lộ ra một vệt cười khổ, bên tai còn có vang lên tiếng kèn lệnh xong pha chiến đấu ngoài thành, hắn lẩm bẩm: "Hàn Phỉ, Cơ Quan Thành muốn diệt.."
"Cơ Quan Thành còn không chắc chắn diệt."
Man Diệp biểu hiện càng thêm thống khổ: "Nhưng ta đã thua.."
"Man Diệp, đứng lên, ngươi không bại, ngươi ngã xuống, vậy thì Cơ Quan Thành liền chắc chắn bị diệt."
Man Diệp cũng không nhịn được nữa, âm điệu giương lên nói: "Ta không có cách nào! Ngươi biết không? Ta không có cách nào a! Bọn họ nắm giữ cơ quan còn lợi hại hơn so với chúng ta! Bọn họ thậm chí còn cải tiến chúng! Đây là sỉ nhục của Cơ Quan Thành! Không có hi vọng.."
Nói đến phía sau, giọng nói của Man Diệp cũng mang theo tiếng khóc nức nở, tựa hồ đả kích này đối với hắn mà nói thật sự không thể chịu đựng, dù sao tuổi hắn còn rất trẻ, lúc chính thức đối mặt với nguy cơ, vẫn khiếm khuyết dũng khí ứng đối, cũng không có năng lực tùy cơ ứng biến, nhìn thấy thế thua kéo tới liền không hề có năng lực chống đỡ.
"Ta thua, Cơ Quan Thành thua, chúng ta đã thua, thua, thua.."
"Chúng ta còn chưa thua." Hàn Phỉ cơ hồ là gằn từng chữ.
Man Diệp dường như bị sự kiên định trong giọng nói của nàng hấp dẫn, hắn ngẩng đầu, đột nhiên trợn mắt lên, chỉ thấy, sau lưng Hàn Phỉ, tựa hồ có đồ vật gì đó như ẩn như hiện.
Thanh âm rối loạn tưng bừng từ dưới cửa thành truyền đến.
Hàn Phỉ cười nói: "Thua từ vật gì, liền dựa vào vật đó để thắng trở về."
Trong khoảng điện quang hỏa thạch Man Diệp giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên xông tới, hai tay vịn vào tường thành, nhìn xuống dưới, chỉ thấy từng kiện cơ quan to lớn, mang theo phong cách cổ xưa, còn có khí tức sắc bén chấn nhiếp lòng người cứ như vậy nằm trên đất. Mà cư dân trong thành cũng bị những thứ thình lình xuất hiện này hấp dẫn lại đây. Có vài người hiểu biết sâu sắc về Cơ Quan Thuật lúc nhìn thấy những cơ quan này liền hét lên kinh ngạc.
"Trời ạ, là Phi thiên pháo trên sách đã từng ghi chép! Là cơ quan trang bị đã thất truyền."
"Còn có cái này, là phi tiêu Phong bạo, là phi tiêu xác suất trúng đến 100%!"
"Những vật này, những vật này đều là cơ quan thượng cổ a! Là cơ quan trang bị đã tuyệt diệt!"
Một câu lại một câu kinh hô hấp dẫn mọi người đã rơi vào bế tắc lại đây, trong thành càng ngày càng nhiều dân chúng tụ tập ở cửa thành quan sát những cơ quan thượng cổ cự đại này.
Man Diệp cảm giác chân mình phát mềm, cổ họng có chút lạnh lẽo, hắn khó có thể tin nói: "Đây, những vật này, từ, từ đâu tới đây.."
Hàn Phỉ tiến lên một bước, ngữ khí trịnh trọng nói: "Những thứ này chính là thuộc về vinh diệu của Man Bang quân."
Man Diệp mẫn cảm bắt lấy từ mấu chốt trong lời nói của Hàn Phỉ: "Man Bang quân?"
"Đúng, Man gia từ xưa chính là một trong chín quân dưới trướng thần nữ, nắm giữ Cơ quan thuật tiên tiến nhất, tinh xảo nhất, điểm này, ai cũng không thể chối cãi, Man Diệp, đứng lên, ngươi không thất bại, Cơ Quan Thành cũng sẽ không thua, vinh diệu thuộc về ngươi, còn chờ bản thân ngươi đoạt được."
"Man Bang quân.. Vinh diệu.."
Man Diệp ngơ ngác nhìn Hàn Phỉ, phảng phất nhìn thấy sau lưng Hàn Phỉ tựa hồ tỏa ra một trận quang huy, hắn đột nhiên nhớ lại trước khi lâm chung, cha hắn lưu lại di ngôn không hiểu ra sao.
【Ngươi phải nhớ kỹ, vào thời khắc sinh tử tồn vong của Cơ Quan Thành, nhất định sẽ có một quý nhân xuất hiện, ông trời sẽ không đoạn tuyệt Man gia nhất mạch chúng ta, từ xưa tới nay, vinh diệu tổ tiên không thể che đậy, vinh quang Man gia sẽ không tiêu tan, chúng ta vĩnh tồn, tín niệm vĩnh tồn, Man Diệp, nếu quý nhân xuất hiện, ngươi phải nhớ kỹ, Man gia chúng ta chắc chắn phải trung thành, mà cái này, chính là số mệnh)
Cơ Quan Thành sắp diệt vong, cơ quan trang bị thượng cổ thình lình xuất hiện, cùng với, hi vọng thắng lợi.
Quý nhân..
Man Diệp nhìn Hàn Phỉ, đột nhiên hiểu được, hắn mạnh mẽ lau khô mắt, sau đó cắn răng nói: "Ta sẽ không thua! Ta làm sao có thể thua uất ức như vậy! Ta muốn thắng! Ta muốn thắng a!"
Hàn Phỉ rốt cục lộ ra nụ cười vui mừng.
Mà giờ khắc này, Hàn Yên ngồi trên lưng ngựa, trên mặt bịt khăn, giáu kĩ dung mạo của mình, trong mắt nàng ta tràn đầy đắc ý, mắt thấy thành môn sắp bị công phá, mà đội ngũ của Cơ Quan Thành cũng sắp bị toàn diệt, tựa hồ thắng lợi trong tầm mắt, chỉ kém một bước cuối cùng.
Hàn Yên đưa tay ra, rống lớn: "Nhanh! Bày trận! Một đòn tối hậu! Phá cho ta!"
Dứt lời, đội quân che mặt liền bày tốt trận hình, tụ tập ở cùng một nơi chuẩn bị sử dụng một đòn tối hậu, lúc này, từ trên bầu trời bay tới mấy viên cầu màu đen, hướng về chỗ có nhân số dầy đặc nhất bay đến.
Trong lòng Hàn Yên sinh ra một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, điều này làm nàng ta chưa kịp suy nghĩ sâu sắc liền bắt đầu rống giận: "Tản ra! Mau tản ra cho ta! Tản ra! Lẩn tránh!"
Dù đám người bịt mặt nghe thấy mệnh lệnh đã mau chóng tản ra, nhưng vẫn có phần lớn người không kịp lui lại, bị viên cầu màu đen kia mạnh mẽ va chạm, nhất thời một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tia lửa lan tràn. Mặt đất nổ tung tạo thành biển lửa lập tức thôn phệ không ít người bịt mặt còn chưa kịp lẩn tránh, nhất thời từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, từng người lửa ở trong biển lửa chạy tứ tán, thật chẳng khác gì địa ngục.
Hàn Yên ngơ ngác nhìn một màn bất thình lình xảy ra, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trên thành tường, có một bóng người xinh đẹp mơ hồ đứng lặng ở chỗ cao nhất, bay y lay động phiêu dật như tiên nữ. Hàn Yên vừa nhìn liền nhận ra, nàng ta cơ hồ là cắn nát hàm răng, gằn từng chữ từng chữ nói: "Hàn, Phỉ!"
Hàn Phỉ đứng ở chỗ cao nhất, dây lụa trên mắt còn theo gió lay động, một cảm giác tiêu sái dâng lên, Hàn Phỉ cảm thấy giờ khắc này mình nhất định nhìn vô cùng kiêu căng a.
Mơ hồ, Hàn Phỉ dường như nghe thấy có người gọi tên nàng, nàng hoang mang hỏi: "Vô Ảnh, vừa rồi có phải là có người gọi ta không?"
Vừa dứt lời, phía sau vốn không có ai đột nhiên xuất hiện một bóng người. Thân ảnh người đeo mặt nạ cứ như vậy xuất hiện ở sau lưng Hàn Phỉ, giống như thủ vệ trung thành nhất của nàng.
"Không có."
"Có đúng không? Nhưng mà ta khẳng định, có người gọi ta một tiếng, còn là một thanh âm không dễ nghe."
"Đừng sợ."
"Ha ha, sao ta lại sợ chưa, đúng rồi, tất cả cơ quan đều đã lấy hết ra chưa?"
"Ừm."
"A, khổ cực rồi."
Hàn Phỉ cười cười, lại nói: "Vậy ta lại nhờ ngươi một chuyện."