Xoạt một tiếng, từ phía sau Tư Đồ Ưng chạy ra rất nhiều hộ vệ, nhìn dáng dấp giống như muốn trực tiếp bao vây Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ, Mộc Miểu Miểu sốt ruột hô to: "Chờ chút!"
Mộc Miểu Miểu thầm nhr cũng mình chạy tới ngăn trước mặt Hàn Phỉ. Nàng không phải là sợ Hàn Phỉ cùng Ảnh công tử bị thương, nàng là sợ thúc thúc Tư Đồ của nàng bị đánh chết a! Thậm chí đây còn là ở nhà nàng, vạn nhất thương tổn đến cha mẹ nàng mới là tội lỗi lớn! Đơn giản mà nói, nàng đây là đang bảo vệ người nhà mình!
Nhưng, tình cảnh này rơi vào trong mắt người khác lại không phải là như vậy, Mộc Thủ Tín một mặt cảm thấy giật mình vì khuê nữ sao lại đi che chở hai ngoại nhân như thế, mặt khác hắn không thể không khâm phục hai người này cho tới bây giờ còn bình tĩnh như thế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tư Đồ Ưng âm trầm nói: "Miểu Miểu, ngươi đến lúc này còn muốn che chở cho hai tên hung thủ kia sao?"
Mộc Miểu Miểu sốt ruột lại không có cách giải thích sự nguy hiểm của hai người kia, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tư Đồ thúc thúc, trong này thật sự có hiểu nhầm, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện được không? Giải thích tất cả hiểu nhầm cho rõ ràng!"
Tư Đồ Ưng rốt cuộc không cho người trực tiếp đánh đuổi Mộc Miểu Miểu, nói: "Không có hiểu nhầm gì cả, vết thương trên người Linh nhi nhà ta chính là chứng cứ tốt nhất, nói chung, người thương tổn Linh nhi ta một kẻ cũng sẽ không bỏ qua! Miểu Miểu ngươi tránh ra cho ta, ta không muốn ra tay với ngươi đâu, dù sao ta cũng là nhìn ngươi lớn lên."
Mộc Miểu Miểu thấy khuyên Tư Đồ Ưng thế nào cũng không được, liền quay đầu nhìn cha mình, dùng ánh mắt cầu xin hắn trợ giúp, cũng điên cuồng ám chỉ cha nàng tuyệt đối không thể đắc tội hai người kia.
Mộc Thủ Tín trong ngày thường luôn luôn thương yêu nữ nhi này, hiện tại nhìn thấy ánh mắt nàng tràn ngập ám chỉ cũng tiến lên một bước, nói: "Tư Đồ, ngươi trước tiên bình tĩnh một chút.."
Mộc Thủ Tín vẫn chưa nói hết, đã bị Tư Đồ Ưng cắt ngang, nói: "Lão Mộc, hiện tại ngươi cũng muốn che chở cho hai tên hung thủ kia? Ngươi thật là khiến ta quá thất vọng! Linh nhi cũng là ngươi tận mắt nhìn lớn lên a! Tại sao hiện tại ngươi có thể nhẫn tâm vì hai ngoại nhân mà đối xử với Linh nhi như vậy!"
Mộc Thủ Tín bị nói một trận cũng cảm thấy chột dạ, cũng bắt đầu cảm thấy bản thân có phải quá đáng hay không, nhưng Mộc Miểu Miểu vẫn rất kiên trì, nói: "Tư Đồ thúc thúc, Linh nhi, hiện tại Linh nhi có thể nói chuyện không, ngài để Linh nhi nói cho ngài hiểu, trong này thật sự có hiểu nhầm!"
Mộc Miểu Miểu cho rằng trải qua hai lần thất bại, Tư Đồ Linh sẽ tỉnh ngộ lại, hiểu rõ là không thể trêu chọc hai người kia, nhưng nàng phải thất vọng rồi.
Tư Đồ Ưng càng thêm lớn tiếng nói: "Là chính miệng Linh nhi nói cho ta biết! Khóc lóc muốn ta làm chủ cho nàng! Ta thật sự quá đau lòng!"
Mộc Miểu Miểu cũng nói không ra lời, trợn mắt ngoác mồm đứng tại chỗ.
Lúc này Hàn Phỉ nghe mãi cũng cảm thấy nhàm chán, cảm thấy màn nháo kịch này cũng nên kết thúc rồi, liền mở miệng nói: "Mộc cô nương, ngươi tránh ra đi."
Mộc Miểu Miểu run rẩy một hồi, quay đầu lại, do dự nói: "Hàn cô nương.. ngài.."
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi đã làm rất tốt, có điều không cần bảo vệ chúng ta."
Mộc Miểu Miểu nghe xong cũng rốt cục hết hy vọng, trong lòng vì Tư Đồ thúc thúc mà thầm cầu nguyện một phen, sau đó tránh sang một bên.
Thấy Mộc Miểu Miểu tránh ra, ánh mắt Tư Đồ Ưng lóe lên, nói: "Chính là ngươi khiến Linh nhi nhà ta thương tổn đến mức độ như vậy à!"
Hàn Phỉ đưa tay chỉ chỉ người bên cạnh, nói: "Không phải là ta, là hắn."
Câu nói này nói ra không có chút nào chột dạ, thậm chí còn có một tia cười trên sự đau khổ của người khác.
Tư Đồ Ưng nghi ngờ: "Hắn?"
Hàn Phỉ chỉ lo đối phương không tin, còn chính nghĩa nói: "Đúng, chính là hắn. Ta tận mắt nhìn thấy, không, chính tai ta nghe thấy, hắn đạp một cước. Đúng không?"
Mộc Miểu Miểu cũng không biết lúc này Hàn cô nương đang đùa cái gì, nhưng nàng vẫn hết sức nể tình phụ họa một câu, nói: "Đúng, không sai."
Đúng là người đeo mặt nạ này đá một cước mới khiến nội tạng của Tư Đồ Linh bị hao tổn. Điểm này không có sai.
Hàn Phỉ có chút dương dương đắc ý nói: "Không sai, chính là hắn, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi tìm hắn là tốt rồi, ta chỉ là một người mù nhỏ yếu bất lực đến đáng thương mà thôi, tay ta đến trói gà cũng không chặt, căn bản sẽ không làm được cái gì."
Hàn Phỉ nói đến không chút mặt đỏ tim run, giống như đang nói sự thực. Mộc Miểu Miểu cũng cảm thấy xấu hổ thay nàng! Nhỏ yếu bất lực đến đáng thương? Là ai dễ dàng đánh gục hết hộ vệ của Cơ Quan Thành bọn họ? Cái tay kia đưa ra còn nhanh hơn quỷ! Tay trói gà không chặt? Đùa gì thế! Nhưng, Mộc Miểu Miểu không thể vạch trần, bởi vì hiện tại Hàn cô nương xem ra, thực là có chút, nhỏ yếu bất lực đến đáng thương.
Tư Đồ Ưng cũng tin tưởng, dù sao thân thể Hàn Phỉ cũng rất nhỏ bé, lại là một người mù, làm sao cũng không thể có lực sát thương lớn như vậy, Linh nhi nhà hắn vẫn có mấy phần năng lực tự vệ, sau đó liền đem ánh mắt chuyển đến người đeo mặt nạ.
Với hành vi tiện tay hố người đeo mặt nạ này, bản thân Hàn Phỉ không thấy có gì không ổn, thậm chí còn đứng cách xa hắn thêm hai bước, giống như muốn phủi sạch quan hệ. Người đeo mặt nạ nhìn về phía Hàn Phỉ, ánh mắt mang theo một vệt bất đắc dĩ, cũng không hề tức giận.
"Còn không dám dùng bộ mặt thật, sợ là có tật giật mình! Bắt hắn lại cho ta!"
Đông đảo thị vệ lập tức tuôn qua, hướng về phía người đeo mặt nạ lao tới, nhưng còn không chờ bọn họ chạm được tới tay áo của hắn, mắt đã tối sầm lại, liền ngất đi. Một đạo nhân ảnh nhanh như như chớp giật xuyên toa trong đám hộ vệ, sau đó chính là người nọ nối tiếp người kia ngã xuống, toàn bộ đều là bị đập một đòn vào gáy mất đi ý thức, chiêu này gọn gàng nhanh chóng vô cùng.
Tư Đồ Ưng trợn mắt lên, thanh âm cũng rung động một hồi, nói: "Đây, chuyện này.."
Mãi đến tận lúc hộ vệ cuối cùng ngã xuống, thân ảnh người đeo mặt nạ mới xuất hiện lại, vẫn im lặng đứng ở bên cạnh Hàn Phỉ, giống như là không có một tiếng động thủ vệ cho nàng. Mộc Thủ Tín cũng tràn ngập vẻ khó tin, thời khắc này, hắn dường như đã mơ hồ hiểu vì sao Miểu Miểu lại che chở bọn họ như thế, không, đây không phải là che chở, thân thủ như vậy, nếu như muốn thần không biết quỷ không hay lấy mạng bọn họ cũng dễ như trở bàn tay! Mộc Thủ Tín cảm giác sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mộc Miểu Miểu liếc mắt nhìn người đeo mặt nạ, trong lòng cảm thán: "Tốc độ của người này ngày càng nhanh hơn."
Tư Đồ Ưng thu lại ánh mắt xem thường, hắn cũng không phải là một người ngu ngốc, nhìn thấy cảnh này mà còn dám không quản không để ý tiến lên, thì chính là ngu xuẩn.
"Ngươi là ai?" Tư Đồ Ưng nghiêm giọng hỏi.
Người đeo mặt nạ tựa hồ xem thường trả lời, trừ Hàn Phỉ ra, hắn luôn không nói lời nào với bất kì ai.
"Ngươi tới Cơ Quan Thành là vì mục đích gì?"
Hàn Phỉ đâm đâm người đeo mặt nạ, ra hiệu hắn trả lời.
Người đeo mặt nạ cúi đầu liếc mắt nhìn ngón tay như cái rễ hành tây của nàng, trong lòng dường như bị xúc động, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Không liên quan đến ngươi."
Năm chữ này còn không bằng không nói! Quả thực muốn tức chết người ta, cứ nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Tư Đồ Ưng thì biết.
"Hạng người lớn lối như thế, thật sự coi Cơ Quan Thành chúng ta là chỗ không người sao? Cung tiễn thủ!"
Sau một khắc, từng dãy cung tiễn từ trên mỗi nóc nhà, cửa sổ hiện ra.