Ở chỗ cửa thành của Cơ Quan Thành có một hàng người rất dài, mỗi người cũng vô cùng quy củ đứng xếp hàng, chờ đợi tiến vào Cơ Quan Thành, đội ngũ rất dài, có thể thấy được Cơ Quan Thành cũng rất được bách tính yêu thích. Bởi vì Mộc Miểu Miểu cùng Tư Đồ Linh đều thuộc thế gia trong Cơ Quan Thành, vì thế lúc đi ngang qua thành môn tự nhiên là không cần xếp hàng như người bình thường.
Người trông coi thành môn lúc nhìn thấy Mộc Miểu Miểu đi đầu liền cung kính cúi đầu, gọi một câu: "Mộc tiểu thư, ngài đã trở về."
Mộc Miểu Miểu có chút lo lắng nói: "Lam đại phu ở trong thành sao?"
"Lam đại phu hôm nay đi bản gia làm khách."
Mộc Miểu Miểu thở ra một hơi, nói: "Nhanh, chúng ta vào thành."
Thương thế của Tư Đồ Linh kéo thêm một ngày cũng không được. Đội ngũ bắt đầu vào thành, lập tức không được phép ngồi trên lưng ngựa nữa, muốn tiến vào trong thành nhất định phải dắt ngựa đi, đây cũng là vì ngăn ngừa xúc phạm tới bách tính trong thành.
Nói đến mới thấy, người trong Cơ Quan Thành hầu hết đều làm việc thủ công, bên trong đều là thợ mộc đại sư cùng Thiết tượng đại sư có tiếng nhiều đếm không xuể, nhưng thực lực tự thân lại rõ ràng yếu hơn rất nhiều, người có võ công cao cường người không có mấy ai, tuy vậy điều này cũng không đại biểu người của Cơ Quan Thành có thể dễ bị bắt nạt, tầng tầng lớp lớp thuật cơ quan kia quả thực khiến người ta khó mà phòng bị, không thể dễ đối phó như cao thủ thông thường. Càng quan trọng là, người Cơ Quan Thành đặc biệt đoàn kết, cư dân bản thổ quả thực như một thể thống nhất, đắc tội một người Cơ Quan Thành giống như là bị toàn bộ người Cơ Quan Thành vây công, điều này cũng dẫn đến trong thành có đủ loại điều ước ước thúc. Điều thứ nhất chính là không cho phép động võ.
Hàn Phỉ được người đeo mặt nạ dắt đi vào, dù cho hiện tại nàng đã không cần người khác dắt cũng có thể dựa vào cảm giác chấn động nhỏ bé mà phân rõ phương hướng, nhưng đối với điểm này, Vô Ảnh tựa hồ đặc biệt chấp nhất, bất luận nàng giãy dụa ra sao, bàn tay bị nắm vẫn không hề buông lỏng, lâu dần, Hàn Phỉ cũng từ bỏ giãy dụa, hắn có vẻ thích thì cứ để hắn nắm đi.
Bởi vì trên mắt Hàn Phỉ buộc một mảnh vải trắng, mọi người nhìn thấy đều nói thầm trong lòng một câu, ờ, thì ra là một người mù. Hàn Phỉ cũng không để ý ánh mắt người khác nhìn nàng là đồng tình hay là chế nhạo, năm đó nàng bị tất cả mọi người chế nhạo là bà béo, huống chi chỉ là danh xưng người mù này.
Toàn bộ Cơ Quan Thành cùng những thành trấn khác cũng không hề có sự khác biệt, chỉ là cửa hang hai bên đường phố đều lấy mộc phường cùng Thiết Phô làm chủ, bên tai đều vang lên tiếng đồ sắt kêu leng keng, người tới lui rất nhiều, tiếng bước chân ngổn ngang khiến Hàn Phỉ nhíu nhíu mày.
Vô Ảnh tựa hồ nhận ra Hàn Phỉ không thích, nói: "Nhiều người ở đây, đi theo đằng sau ta, đừng đi loạn, cũng đừng buông tay ra."
Hàn Phỉ sững sờ một hồi, vô thức nói: "Được."
Mộc Miểu Miểu đứng ở phía sau, nhìn phía hai người nắm tay, trong lòng dĩ nhiên sản sinh một tia hâm mộ. Dọc theo đường đi, Mộc Miểu Miểu có thể nói là nhìn thấy vô cùng rõ ràng hai người hỗ động, Hàn cô nương từ chỗ còn có chút mới lạ cùng chống cự đến giờ tựa hồ tập mãi thành quen, nam nhân đeo mặt nạ kia cơ hồ là dùng tất cả kiên trì, đôi mắt làm người sợ sệt, băng lãnh không có bất kỳ cảm tình gì lúc nhìn Hàn cô nương giống như nhiễm phải nhu tình.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Mộc Miểu Miểu cũng tưởng bản thân mình xuất hiện ảo giác, nhưng mỗi một lần, hầu như ánh mắt người đeo mặt nạ rơi vào trên người Hàn cô nương, ánh mắt này sẽ xuất hiện, một lần so với một lần càng thêm đậm đặc. Có điều, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là, mấy ngày nay, người đeo mặt nạ chưa từng tháo bỏ mặt nạ xuống, cũng không ai biết gương mặt phía dưới như thế nào, càng không nhìn thấy thì càng hiếu kỳ, nhưng người đeo mặt nạ làm ra biểu hiện cùng giá trị võ lực là tương đối cường hãn, căn bản không người nào dám đánh chủ ý lên hắn. Người thần bí như vậy chỉ chấp nhận dụng tình với Hàn cô nương, thật sự là hiếm thấy.
Mộc Miểu Miểu không chỉ hâm mộ, còn rất mất mát. Tình cảm như vậy, cả đời này nàng cũng sẽ không nắm giữ, nàng nỗ lực chỉnh lại tâm tình mình, gọi hai người phía trước.
"Hàn cô nương, ngài nguyện ý theo ta đi Mộc phủ không? Ta nhất định dùng lễ nghi khách mời tiếp đãi Hàn cô nương."
Trong giọng nói của Mộc Miểu Miểu vô cùng nghiêm cẩn. Hàn Phỉ vui vẻ đồng ý, Mộc Miểu Miểu liền dẫn người trở về.
Tin tức đại tiểu thư Mộc gia trốn đi đã trở về lập tức ở Mộc phủ truyền ra, Mộc Thủ Tín lập tức sai người dẫn bọn họ tới tiền đường, mà Tư Đồ Linh bị thương nặng đã sớm được đưa đến chỗ Lam đại phu. Hàn Phỉ không nhìn thấy, nhưng có thể nhận biết được trong đại sảnh có bao nhiêu người, nàng và Vô Ảnh đứng ở phía sau cùng, bên tai nghe thấy Mộc Miểu Miểu cùng cha nàng đang nói chuyện phiếm, tựa hồ cha nàng đối với chuyện nữ nhi rời nhà cũng không có quá nhiều phẫn nộ, đa phần là lo lắng, thấy người trở về cũng không truy xét.
Mộc Thủ Tín trấn an Mộc Miểu Miểu đang đầy nước mắt một phen, tầm mắt rơi vào hai người đứng phía sau cùng, không có cách nào khác, khí thế trên người hai vị này cũng quá mức to lớn, từ lúc tiến vào cửa hắn đã bắt đầu chú ý tới, chỉ là vì quan tâm khuê nữ của mình mà gác lại, hiện tại có chút cẩn thận hỏi: "Miểu Miểu, hai người này là?"
Mộc Miểu Miểu vội vã lau nước mắt, vội vàng nói: "Cha, đây là Hàn cô nương cùng Ảnh công tử, là ta ra ngoài tình cờ gặp quý nhân, đoạn đường này nhờ có Hàn cô nương cùng Ảnh công tử giúp đỡ ta mới có thể an toàn trở về."
Mộc Thủ Tín lộ ra vẻ cảm ơn, nói: "Thì ra là như vậy, đây chính là khách quý của Mộc phủ chúng ta, người đến, lập tức đi thu thập hai gian phòng, bảo đầu bếp chuẩn bị kỹ càng cơm tối, ta muốn khoản đãi ân nhân cứu mạng của Miểu Miểu thật tốt."
Trên dưới Mộc phủ bắt đầu bắt đầu bận túi bụi, mà Mộc Thủ Tín cũng nhìn ra Hàn cô nương kia tựa hồ là một người mù, còn là một nữ tử yếu đuối chưa trải qua phong ba, nhưng từ trên người nàng lại không thấy bất kỳ cảm giác tự ti chút nào, nếu có chỉ là khí chất bình tĩnh đoan chính, trong trẻo như trời cao, đây cũng không phải là khí độ mà người bình thường có thể có.
Mộc Thủ Tín còn là một người rất có mắt nhìn, không có chút nào bởi vì Hàn Phỉ mặc trên người y phục cũ nát mà xem thường một phần, càng làm cho hắn kiêng kỵ là vị "Ảnh công tử" vẫn mang theo mặt nạ chưa từng hé răng kia, dù không đến quá gần, cũng có thể cảm giác được nguy hiểm. Hai người kia rốt cuộc là từ đâu mà đến? Điểm này, ngay cả Mộc Miểu Miểu cũng đều không thể đưa ra một câu trả lời chính xác.
Hàn Phỉ về phòng nghỉ ngơi một chút, cũng nghiêm lệnh từ chối Vô Ảnh theo vào trong phòng, rốt cục cũng có thời gian riêng, Hàn Phỉ đưa tay tháo dây lụa trên mắt, nàng thử mở mắt ra, không hề bất ngờ, vẫn chỉ nhìn thấy toàn một màu đen kịt. Ánh mắt của nàng, vẫn còn chưa khôi phục. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc chính thức tiếp thu nàng vẫn không tránh khỏi thất lạc.
Hàn Phỉ thở dài, lần mò đi tới trên ghế, ngồi xuống, đưa tay tìm kiếm ấm trà trên mặt bàn, đổ nước vào trong lòng bàn tay mình, sau đó xoa lên trên mắt, một cảm giác đau nhói như bị kim châm từ trong đôi mắt truyền đến. Hàn Phỉ hút một ngụm hơi lạnh, có chút đau.