Hàn Phỉ cảm thấy mắt có chút không thoải mái, nàng đưa tay xoa bóp, sau khi miễn cưỡng hóa giải một chút liền nhìn về phía Bách Lý Mân Tu dáng vẻ cô đơn phía sau.
Hàn Phỉ câu lên một nụ cười như có như không, nói: "Thế nào, ngươi vẫn còn đang thất vọng vì ta không trở thành dáng vẻ như ngươi mong muốn sao?"
Câu hỏi đầy trào phúng này của Hàn Phỉ khiến Bách Lý Mân Tu có vẻ giật mình, hắn lập tức khôi phục bình thường, nói: "Tỉnh lại lúc nào?"
Hàn Phỉ thấy hắn bình tĩnh như thế, ý cười càng them sâu, nói: "Không lâu, mới vừa nãy thôi."
Bách Lý Mân Tu lẩm nhẩm nói: "Lượng thuốc dùng với nàng chắc là quá ít rồi."
Hàn Phỉ khẽ cười một tiếng, cúi đầu, phủ nhận nói: "Không, lượng thuốc ngươi dùng rất thích hợp, ngươi cũng thiếu một chút nữa là đã thành công."
Thiếu một chút là thật sự đã biến nàng thành kẻ ngu ngốc. Hàn Phỉ giống như nhớ lại gì đó, bổ sung thiêm một câu.
"Không. Thật ra ngươi đã thành công."
Nếu không có Đào Bảo xuất hiện, vậy mưu kế này của hắn chắc chắn sẽ thành công, nàng cũng không thể tránh khỏi.
Bách Lý Mân Tu không biết nội tình, hai câu nói đầu xuôi đuôi ngược của Hàn Phỉ làm hắn suy nghĩ rất lâu cũng không thể tìm ra đáp án. Chỉ là Hàn Phỉ cúi đầu, Bách Lý Mân Tu căn bản không nhìn thấy biểu hiện của nàng, cũng không biết lúc nói ra câu nói ấy tâm tình nàng ra sao, nhưng hắn cảm thấy, giữa bọn họ, tựa hồ đã có một vực sâu ngăn cách, không thể nào vượt qua. Mà Bách Lý Mân Tu, ngay lúc làm ra quyết định này, cũng đã dự đoán được kết quả như vậy, một khi thất bại, thì hắn và Hàn Phỉ sẽ mãi mãi không thể quay trở lại như trước được nữa. Có điều, dù biết rõ thất bại sẽ có hậu quả nghiêm trọng, Bách Lý Mân Tu vẫn lựa chọn đánh cược một phen, mà bây giờ, hắn đã thua cược, cũng phải chấp nhận cùng chịu đựng hậu quả này. Nhưng, Bách Lý Mân Tu không hối hận. Hắn từng có rất nhiều cảm xúc, chỉ là tuyệt không có hai chữ 'hối hận' này.
Hàn Phỉ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, bàn tay siết chặt thành nắm đấm cũng chậm rãi buông ra, nàng ngẩng đầu lên, nói: "Vì sao muốn làm như thế?"
Đây là điều Hàn Phỉ vẫn luôn luôn muốn hỏi hắn. Tại sao? A Nến kiếp trước nàng biết, kiếp này là Tiểu Bạch, tựa hồ cũng không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy. Vào lúc Hàn Phỉ cảm nhận được sự phản bội, vẫn không nhịn được muốn hỏi hắn điều này.
Bách Lý Mân Tu trầm mặc một lúc, nói: "Chấp niệm, rất khó giải."
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười khổ, nàng lùi về sau một bước, bước đi này, giống như biểu tượng cho cái gì, ở giữa bọn họ, đã có một lằn ranh ngăn cách.
Bách Lý Mân Tu nhìn thấy động tác của Hàn Phỉ, trái tim mạnh mẽ co rút, vô cùng đau đớn.
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Ta không thể tha thứ."
Bách Lý Mân Tu kiềm chế lại trái tim đau đớn, ngữ khí hời hợt nói: "Ta biết."
Hàn Phỉ quay đầu, như là đang nhìn cái gì đó, cũng có thể là vì không muốn nhìn thấy hắn, ngữ khí tựa như lơ đãng nói: "Ngươi có thể cho Ám Vệ đã sắp xếp quanh đây rời đi không?"
Bách Lý Mân Tu siết chặt bàn tay, không trả lời.
Ánh mắt Hàn Phỉ liền trở nên sắc bén, nói: "Dù cho ta đã khôi phục, ngươi cũng vẫn định mạnh mẽ lưu ta lại sao?"
"Hàn Phỉ, ta không có đường lui."
Dứt lời, Bách Lý Mân Tu làm một cái thủ thế, nhất thời mấy cái cửa sổ đều bị người từ bên ngoài phá toái xông vào, mười mấy hắc y nhân lấp lóe ở trước mặt, so với ám vệ của Tần Triệt cũng không khác nhau lắm, đây đều là ám vệ của Bách Lý Mân Tu, tất cả đều có thân thủ vô cùng tốt. Hàn Phỉ cũng không cảm thấy chỉ dựa vào ở một mình nàng liền có thể giải quyết nhứng ám vệ này, cho nên nàng không hành động, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân ảnh đơn bạc bị gió đêm thổi càng có vẻ thêm gầy yếu, Bách Lý Mân Tu muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng hắn biết rõ, hắn không có tư cách này.
"Tiểu Bạch, ngươi thực sự muốn làm đến mức độ này sao?"
Hàn Phỉ cơ hồ là gằn từng chữ hỏi, tựa hồ, nàng vẫn còn muốn lưu lại một tia hi vọng.
"Nàng sẽ tha thứ cho ta sao?" Bách Lý Mân Tu đột nhiên hỏi.
Hàn Phỉ không đáp.
Bách Lý Mân Tu lộ ra vẻ đã đoán được trước, nói: "Nàng sẽ không tha thứ cho ta, cũng không muốn ở lại bên cạnh ta, nàng muốn rời khỏi đây, vì thế Hàn Phỉ, nàng căn bản không hề cho bất cứ cô hội lựa chọn nào, ta chỉ có thể làm như vậy."
Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên, nói: "Dù cho phải trả bất cứ giá nào?"
Bách Lý Mân Tu khẳng định: "Đúng."
Trong lòng Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.
"Thân phận Huyễn Vũ đã hoàn toàn sắp xếp thỏa đáng, tất cả mọi thứ, cũng có thể thực thi, cho ta một cơ hội, ta có thể làm được như Tần Triệt."
Hàn Phỉ lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Cho tới tận bây giờ, Tiểu Bạch, ngươi vẫn không hiểu."
Bách Lý Mân Tu giống như không thể chịu đựng được, âm điệu nâng cao, nói: "Đủ rồi! Ta không cần hiểu! Ta chỉ cần có được!"
Hàn Phỉ nhẹ khẽ cười một tiếng, nói: "Thì ra, đây là chấp niệm mà ngươi nói à."
Bách Lý Mân Tu đã không muốn tiếp tục nói chuyện với Hàn Phỉ nữa, hắn lo mọi chuyện càng thêm vượt quá dự liệu của hắn, đây không phải là điều hắn hy vọng nhìn thấy, hắn nâng tay lên, lúc đang muốn cho người tiến lên bắt Hàn Phỉ lại, hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay Hàn Phỉ, không biết từ khi nào đã có them một cây đao. Đúng, cây đao nay tựa hồ xuất hiện trong phút chốc! Rõ ràng trước đó, tay nàng trống rỗng, thanh đao lón sáng loáng như vậy không thể không thu hút sự chú ý được! Không chỉ là Bách Lý Mân Tu khiếp sợ, những Ám Vệ cũng khiếp sợ không thôi, không có ai nhìn thấy cây đao kia xuất hiện như thế nào, giống như nó hiện ra từ không khí vậy.
Hàn Phỉ nắm đao trong tay, giống như cầm thứ gì nặng ngàn cân vậy, nó là một trong số rất ít đồ vật Đào Bảo để lại cho nàng. Sức nặng của cây đao dường như cũng đang đè nặng lên trái tim nàng, nặng tới nỗi suýt nữa làm nàng không thể thở nổi.
Lúc Bách Lý Mân Tu thấy Hàn Phỉ nắm chắc thanh đao, liền cảm thấy hoảng hốt, đáy lòng hắn sản sinh dự cảm không tốt, vung tay lên, liền muốn sai người bắt trói Hàn Phỉ lại, nhưng vào lúc này, không ai có thể ngờ được mọi chuyện sắp phát sinh.
Hàn Phỉ nắm chặt thanh đao, vốn tưởng rằng nàng sẽ múa đao hướng về địch nhân, nhưng, chỉ thấy nàng chậm rãi giơ đao lên, kề lưỡi dao sắc bén kia lên cổ mình, cái cổ trắng mịn cùng lưỡi đao băng lãnh tạo thành tương phản mãnh liệt, dường như chỉ cần thoáng dùng lực, cái cổ yếu đuối kia sẽ lập tức bị chém đứt, máu tươi chảy ròng, mà nàng, sẽ vĩnh viễn biến mất.
Trái tim Bách Lý Mân Tu mạnh mẽ co rút, cả giận nói: "Hàn Phỉ! Nàng dám!"
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc biết ta tên Hàn Phỉ, như vậy ngươi cũng sẽ biết, ta hận nhất là người khác uy hiếp cùng khống chế ta."
Lý trí của Bách Lý Mân Tu nói cho hắn biết, Hàn Phỉ sẽ không làm như vậy, sẽ không dùng tính mạng của mình ra đùa giỡn, nhưng về tình cảm, Bách Lý Mân Tu biết rõ, nàng nói được làm được, hắn đã trở thành loại người nàng căm hận nhất.
"Hàn Phỉ, nàng thực sự căm ghét ở bên cạnh ta như vậy sao?"
Hàn Phỉ thoải mái cầm thanh đao, thanh âm bình tĩnh nói: "Ta không căm ghét, nhưng ta đã không thể tha thứ."