Hàn Phỉ cuối cùng cũng không nói gì, nàng trịnh trọng từ trong lòng móc ra một sợi dây lụa trắng như bạch ngọc. Dây lụa mặt ngoài man mát, là dùng Tằm Ti thượng hạng chế thành, ở cuối sợi dây, còn thêu một chữ nhỏ gần như không nhìn thấy. Đó là một chữ "Phỉ".
Đây là ý nghĩ bất chợt nảy sinh trong đầu Hàn Phỉ vì muốn tăng độ yêu thích của hắn, nhưng nàng đã đánh giá quá cao tay nghề của mình, đường thêu xiêu vẹo vụng về, nhưng may mà chữ nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy chữ kia.
Hàn Phỉ cầm dây lụa trong tay đưa đến trước mặt người kia, cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn hắn. Một mùi huân hương nhàn nhạt từ dây lụa truyền tới.
Hàn Phỉ nghẹn nửa ngày, rốt cục cũng nói một câu: "Ta không đồng tình với suy nghĩ của ngài, nhưng ngài đừng bi quan như thế, ta tuy không phải là thần y, nhưng thật sự ngài không tin tưởng ta một chút nào sao?"
Câu nói sau cùng đã mang theo một chút oán hận. Bác sĩ còn chưa nói gì, người bệnh đã tự mình quyết định sinh tử của bản thân, bảo sao Hàn Phỉ không đau lòng cho được.
"Dây lụa này, ta đã tẩm rất nhiều loại thuốc quý, có thể an thần giúp ngủ ngon, tuy không phải là thứ có thể cải tử hồi sinh, nhưng đây là điều tốt nhất hiện giờ ta có thể làm được."
Nói nói Hàn Phỉ đột nhiên có chút xấu hổ, tặng sợi dây lụa cho một Vương gia không phải có chút keo kiệt đấy chứ?
Hàn Phỉ ngẫm nghĩ, lại bù một câu: "Đây là ta đã phải tiêu hết tài sản đang sở hữu rồi!"
Câu này ngược lại là lời nói thật! Chỉ mua mấy loai thuốc quý này cũng đã tiêu hết số tinh tệ hiện có của nàng, nàng cũng không biết lúc đó là dây thần kinh nào của nàng bị đứt, cứ như vậy một hơi đem tất cả tài sản mình có đổ ra mua thuốc quý, còn tự thân đi làm nước thuốc, đem dây lụa ngâm vào, rất nhiều bước mới tạo ra một sợi dây lụa 'Thuộc tính bổ trợ' dùng để buộc tóc a.
Thấy ánh mắt Tần Triệt nhìn lại đây, mặt Hàn Phỉ cũng phát đỏ, chẳng lẽ thật sự ghét bỏ dây lụa của nàng hả? Cánh tay cầm dây lụa có chút run rẩy, lòng ngổn ngang, nhưng Hàn Phỉ vẫn cố chấp không thu hồi lại.
Nàng không biết rằng mấy câu nói của nàng vào tai Tần Triệt lại mang một ý tứ khác. Hắn biết rõ tình cảnh của Hàn Phỉ ở Hàn phủ, là đích nữ không được sủng ái, lại là cô hồn ở Dị Thế mà đến, đừng nói đến tiền tài, chỉ cố gắng sống sót thôi đã là vô cùng khó khăn.
Tiêu hết tài sản đang có? Vào tai hắn lại thành "Giao hết tài sản đang có cho ngài".
Bất chợt, ngay tại lúc Hàn Phỉ thất hồn lạc phách chuẩn bị thu hồi sợi dây, Tần Triệt lại đưa tay ra nắm lấy. Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn bàn tay trắng nhợt chặt chẽ nắm lấy dây lụa, gân xanh nổi cả lên. Tầm mắt nàng từ bàn tay kia chậm rãi đi lên, đối đầu với đôi mắt trầm lắng của hắn. Hàn Phỉ ngẩn ra.
"Của ta."
Hắn mở miệng. Hàn Phỉ khóe miệng co giật, cảm thấy Tần Triệt trước mặt có chút không giống bình thường, bàn tay cầm dây lụa của nàng cũng không buông ra.
Băng giá trong đôi mắt Tần Triệt đã vỡ tan, giờ đây trong đôi mắt ấy lại rực rỡ ánh sáng như có ngàn vạn ngôi sao, đẹp đẽ cực kì. Đây là dáng vẻ nàng chưa từng nhìn thấy. Bỗng nhiên, nàng lại muốn đùa dai.
Hàn Phỉ giật nhẹ dây lụa, giả vờ oan ức nói: "Vương gia vừa rồi không phải ngài không muốn sao, cũng đúng, sợi này dây lụa này không đáng giá bao nhiêu tiền, chẳng trách Vương gia lại không muốn, để Hàn Phỉ thu hồi đi thôi!"
Hắn bướng bỉnh lặp lại: "Của ta."
Hàn Phỉ tâm tình thật tốt, Vương gia giống như một hài tử muốn cướp đoạt đồ chơi vậy, bướng bỉnh đến đáng yêu, nàng càng được đà lấn tới, trước sau gì sợi dây lụa này đã ngốn của nàng một số tiền kếch xù đấy, cũng phải đền bù chút thú vui cho nàng chứ!
"Vương gia, ngài buông tay ra, nô tì lần sau sẽ chuẩn bị lễ vật xứng với ngài, lần này, là nô tì thất sách."
Nhất thời hưng phấn, Hàn Phỉ liền ngay cả danh xưng nô tì cũng dùng, ngoài mặt lại càng có vẻ muốn thu hồi lại dây lụa. Còn chưa chờ nàng trêu chọc thêm vài câu, liền cảm nhận được hơi lạnh đập vào người làm nàng bất giác rùng mình, bàn tay đang cầm dây lụa cũng như bị đông cứng lại, trong lòng nàng bất giác giật thót, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt băng lãnh, vô cùng âm trầm.
Gay go.. Trêu chọc quá phận rồi. Hàn Phỉ lập tức buông tay, nợ một nụ cười lấy lòng, ngôn từ chính nghĩa nói: "Vương gia xin hãy nhận tấm lòng thành của nô tì!"
Dây lụa rốt cục rơi vào trong tay Tần Triệt, đầu ngón tay dài mảnh của hắn nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây lụa bóng loáng.
Vì muốn bù đắp sự thất lễ vừa rồi của mình, Hàn Phỉ không thể không lần nữa giải thích: "Mặc dù coi như rất rẻ, nhưng cũng rất có ích, thuốc, nước thuốc.."
Vế sau Hàn Phỉ không nói ra được, nàng thấy nụ cười trên khóe miệng người đàn ông kia, đó là một nụ cười thuần túy, dưới ánh trăng trong ngần, tỏa ra từng vòng vầng sáng, nàng như muốn ngừng thở.
Từ từ, Tần Triệt ngẩng đầu, nói: "Ta rất thích."
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần, sắc mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: "Không, không cần, ta, ta, ta tặng ngài đồ ta thích, phi, không phải, là, là ngài yêu thích thì tốt rồi! Đúng, ngài yêu thích là tốt rồi!"
Tần Triệt nở một nụ cười càng sâu. Hàn Phỉ cũng không dám nhìn hắn cười nữa, trong lòng thầm mắng một câu, yêu nghiệt! Rõ ràng đang mang mặt nạ, làm sao lại còn gợi cảm mê người thế chứ? Tha thứ cho nàng vì đã dùng từ này để hình dung, thật sự là lúc nhìn thấy hắn cười, trong đầu nàng liền hiện lên một câu nói, thật muốn trêu hắn, nhìn hắn khóc!
Hàn Phỉ có chút kinh sợ ý nghĩ của chính mình, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn hắn. Một trận sột sột soạt soạt vang lên, nàng lặng lẽ nhấc mí mắt, liền nhìn thấy hắn tháo sợi dây lụa trên tóc xuống, nhất thời tóc dài đen nhánh trút xuống, đem gương mặt kia che khuất hơn nửa, làm chiếc cằm bóng loáng của hắn càng thêm trắng nõn, một sợi dây lụa đưa tới, Hàn Phỉ ngơ ngác.
Hắn nói: "Giúp ta buộc lên."
Hàn Phỉ sững sờ một lúc lâu mới chậm rãi đi đến phía sau hắn, nhìn mái tóc đen dài của hắn mà nuốt nước miếng. Thật muốn nàng.. thay hắn buộc lên sao? Này này này, động tác này rất ám muội có được không! Vương gia ngài rốt cuộc có biết ta vừa suy nghĩ muốn làm gì ngài không?
Hàn Phỉ trong lòng kêu thảm, nhưng trên mặt vẫn hít sâu vào một hơi, duỗi đôi tay mập mạp ra, cầm lên vài sợi tóc của hắn, xúc cảm tốt đẹp quả thực làm nàng yêu thích không muốn buông tay, sự mềm mượt này so với dây lụa còn tốt hơn nhiều a! Người đàn ông này thật sự là yêu nghiệt đi! Hàn Phỉ trong lòng nổi giận, nhưng cố gắng ôn nhu, nhẹ nhàng nhất chạm vào tóc hắn, ngón tay vuốt nhẹ, cũng không dám dùng lực, may là mái tóc rất mượt không hề bị rối, nàng chỉ cần nhẹ nhàng lấy tay chải liền ngay ngắn. Sắc mặt Hàn Phỉ rất nghiêm túc, như là đang làm một việc vô cùng trọng yếu, động tác của nàng rất chậm, nhiệt độ trên tay nàng từng chút, từng chút một truyền sang người hắn.
Tần Triệt ngửi được trên người nàng mang theo hương vị thanh tân, pha với mùi thuốc an thần, rất nhạt, cũng rất thoải mái. Thời gian, phảng phất ngừng trôi vào lúc này, tư thế của hai người, dưới ánh trăng, vô tình chiếu lên nền đất hai chiếc bóng, vô cùng triền miên, tình cảm, lại giống như đôi tình nhân đang chăm sóc cho nhau.
Mà Tật Phong đứng ở một bên, quan sát toàn bộ sự tình, vẻ mặt thật giống như vừa gặp Quỷ.