Lúc Hàn Phỉ dừng đánh trống, dân chúng cũng yên tĩnh vô cùng, không có một người nói chuyện, toàn trường yên lặng như tờ, Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, cao giọng nói: "Mỗi một tấc đất Đế đô, chắc chắn sẽ được thủ vệ đến cùng, uy dánh của Hoàng Thượng chắc chắn sẽ được bảo vệ đến cùng, chư vị không cần hoảng loạn, thượng thiên bảo hộ Hàn Linh ta!"
Thời khắc này, dân tâm vô cùng kiên quyết.
Dưới sự sơ tán của Tần gia quân, dân chúng ngay ngắn trật tự trở về nhà mình, cũng đóng chặt cửa nẻo, núp ở trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mỗi người đều đang cầu nguyện trong lòng lần này sẽ không gặp phải nguy hiểm, cầu nguyện thần linh bảo hộ Hàn Linh. Đoàn người vốn chen chúc lập tức giải tán để lại khoảng đất trống trải, các quan lại cùng các ti kỳ chức, võ tướng lại càng trực tiếp bị Tần Triệt thống lĩnh đi, Ngư lâm quân trong Hoàng Thành cũng bị điều động, Hàn Phỉ cảm thấy may mắn nhất là, nhóm Tần gia quân vẫn luôn đứng ở trong thành, Tần gia quân tinh nhuệ hơn so với bất kỳ một nhánh quân đội nào, những binh sĩ này đều đã trải qua vô số rèn luyện, tự nhiên là có thể vào lúc nguy cấp làm ra hành động thỏa đáng nhất, không có chút nào dây dưa dài dòng. Có Tần gia quân theo Tần Triệt, Hàn Phỉ ngược lại là không quá lo lắng, nàng đi xuống đài cao, từ chối được binh lính bảo hộ, nhấc theo làn váy, tìm một chỗ ngoặt vắng người, nàng đưa ngón tay vào trong miệng, thổi một tiếng còi dài, không bao lâu, một bóng dáng màu trắng liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, trực tiếp rơi xướng trước mặt Hàn Phỉ trước mặt, chính là một con hổ trắng cực to lớn.
Hàn Phỉ sờ sờ cái đầu khổng lồ của Sở Du, nghiêm túc nói: "Sở Du, đi thông tri cho mọi người, tập hợp ở ngoài cửa thành Đế đô! Nhanh!"
Sở Du cọ cọ lòng bàn tay của Hàn Phỉ, sau đó vô cùng nhân tính hóa gật đầu, liền xoay người chạy đi. Hàn Phỉ thư một hơi, tốc độ của Sở Du rất nhanh, tốc độ của mấy người Đậu Nành, Khôi Nam cũng không chậm, không bao lâu nữa liền sẽ tới rồi, như vậy đến lúc đó chắc chắn nhiều thêm một lực lượng bảo hộ an toàn, hiện tại quan trọng nhất chính là phải tìm hiểu rõ ràng đến cùng là người nào lớn mật trực tiếp tập kích Hoàng Thành như vậy!
Ngay lúc Hàn Phỉ chuẩn bị xoay người tiếp tục đi điều khiển đại cục, nàng nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt nàng.
Hàn Phỉ sửng sốt, sắc mặt né qua vẻ kinh ngạc, bật thốt lên: "Tiểu Bạch!"
Hàn Phỉ có chút ảo não, sao nàng lại quên mất Bách Lý Mân Tu cũng xuất hiện ở đây!
Hàn Phỉ vội vội vàng vàng nói: "Tiểu Bạch, mau rời khỏi nơi này, nơi này rất nguy hiểm!"
Bách Lý Mân Tu cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn không có một ai, Hoa Phi không ở đây, đội hộ vệ của hắn cũng không có mặt.
Hàn Phỉ thấy Bcahs Lý Mân Tu nãy giờ không nói gì, không nhịn được tiến lên hai bước, tiếp tục nói: "Tiểu Bạch! Trở lại đi! Nơi này nhất định sẽ hỗn loạn!"
Bách Lý Mân Tu rốt cục mở miệng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi đang lo lắng cho ta sao?"
Hàn Phỉ hé miệng, thở dài một hơi, nói: "Tiểu Bạch, chuyện giữa chúng ta ngày sau hãy bàn lại, nhưng hiện tại xác thực không phải là lúc ngươi nên ở lại chỗ này."
Bách Lý Mân Tu thấy buồn cười, khóe môi nhếch nụ cười mang theo cay đắng, nói: "Đi sao? Xưa nay liền không có cái gọi là lúc này."
"Ngươi.."
Bách Lý Mân Tu tự giễu nói: "Lúc ta hạ lệnh tiến công Tần gia quân, sợ là cũng không có lúc này."
Hàn Phỉ không nói lời nào, nàng tất nhiên là nhớ trận chiến khó khăn nhất của Tần gia, suýt chút nữa toàn quân đã bị diệt, mà Tần Triệt, cũng bị thương nặng hôn mê rất lâu.
Bách Lý Mân Tu liếc nhìn nàng trầm mặc, nói: "Hàn Phỉ, ta chỉ hỏi ngươi một lần, nếu ban đầu, người gặp ngươi trước, là ta, vậy tất cả những thứ này, có thay đổi hay không?"
Đây là điều mà Bách Lý Mân Tu vẫn luôn truy tìm đáp án. Hắn đã từng cố chấp cho rằng, hắn cùng với nàng bỏ qua nhau, chẳng qua là bởi vì người nàng gặp gỡ đầu tiên không phải là hắn. Ở lúc nàng bị thiên hạ chế nhạo, người xuất hiện bên cạnh nàng, người quan tâm bảo hộ nàng không phải là hắn. Bách Lý Mân Tu cho rằng, là hắn đến trễ một bước mà thôi. Nhưng, Bách Lý Mân Tu không biết, bắt đầu từ ngàn năm trước, hắn đã vĩnh viễn chậm một bước như vậy.
Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Tiểu Bạch, chuyện trên chiến trường, ta không thể nghi vấn, ngươi là đế vương, ngươi chỉ làm những chuyện ngươi cho là đúng, ta không có tư cách đứng ở lập trường bên này để trách cứ bất kì điều gì với ngươi."
Hàn Phỉ xưa nay không hề có ý nghĩ trách cứ cùng chất vấn bất kì điều gì với Bách Lý Mân Tu, nàng từ đầu đến cuối đều hiểu rõ, Tiểu Bạch không chỉ là Tiểu Bạch, mà còn là Hoàng Đế Vân Hỏa, hiện tại hắn, còn không phải là Thần Vệ năm đó của nàng, trên vai hắn, còn gánh vác cả một quốc gia, đây không phải là lĩnh vực nàng có khả năng nhúng tay. Điều nàng làm, chính là thực hiện những gì nàng có thể.
"Hàn Phỉ, quả nhiên, ngươi chưa bao giờ để ý."
Lúc Bách Lý Mân Tu nói ra câu nói này, một ví trí nào đó trong tim hắn, triệt để sụp đổ, tiêu diệt sạch sành sanh, không lưu lại chút nào. Hắn tiến lên một bước, cách Hàn Phỉ càng thêm gần, khí tức trên người hắn đột nhiên biến đổi, Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, cảm thấy giờ khắc này Bách Lý Mân Tu có chút kỳ quái, thậm chí còn có một tia xa lạ.
Bách Lý Mân Tu lại nói: "Ta từng cho rằng, ta có thể chúc ngươi hạnh phúc."
"Ngươi.."
Bách Lý Mân Tu cười: "Thẳng đến khi, có người nói cho ta biết."
Hàn Phỉ trợn mắt lên.
"Cứ một mực thối lui, chỉ làm mất đi thứ ta mong muốn, mãi mãi sẽ không có được."
Sau một khắc, Hàn Phỉ nhạy cảm cảm nhận được nguy hiểm đột kích, nhưng nàng phản ứng chậm một bước, Bách Lý Mân Tu đưa tay ra, nhẹ nhàng đảo qua, mùi thuốc xông vào mũi, Hàn Phỉ muốn ngừng thở thì đã quá trễ, cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể Hàn Phỉ mềm nhũn, trước mắt từng trận biến thành màu đen, căn bản không chịu được nữa liền ngã xuống. Bcahs Lý Mân Tu tiếp được thân thể mềm mại của Hàn Phỉ, khi nàng va vào lồng ngực của hắn, Bách Lý Mân Tu phát sinh một tiếng thở dài thoải mái, cánh tay cũng không nhịn được ôm thật chặt nàng.
Hắn nói: "Hàn Phỉ, ta chẳng qua là muốn có được ngươi."
Vào lúc một khắc trước khi triệt để mất đi ý thức, Hàn Phỉ nhìn thấy, ý cười nguy hiểm mà xa lạ trên mặt Bách Lý Mân Tu. Hắn, không còn là Tiểu Bạch trong ký ức của nàng nữa. Mà nàng, lại không có bất kì phòng bị nào với hắn. Hàn Phỉ không cam lòng ngất xỉu.
Bách Lý Mân Tu ôm lấy Hàn Phỉ đang hôn mê, quay về phía sau nói: "Khởi hành trở lại."
Hoa Phi từ khúc quanh đứng ra, sắc mặt phức tạp nhìn Bách Lý Mân Tu ôm Hàn Phỉ, nữ nhân kiều diễm nhu nhược không xương nằm ở trong lồng ngực Bách Lý Mân Tu, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật càng ngày càng tinh xảo, Hoa Phi ghen ghét đến đỏ cả vành mắt, nhưng nàng vẫn cố gắng khắc chế, cúi đầu, nói: "Vâng."
Cuối cùng, Hoàng Thượng của nàng vẫn lựa chọn cướp đi chấp niệm của chính mình. Hoa Phi cảm thấy bi ai cho bản thân.
Bách Lý Mân Tu dùng một bộ áo choàng che trên người Hàn Phỉ, bao lấy nàng chặt chẽ, mang theo người của mình, thừa dịp hỗn loạn từ bên cạnh thành môn rời đi.
Lúc mọi người phát hiện tân hoàng hậu của họ đã biến mất, đám người Bách Lý Mân Tu đã sớm đi xa.