Ngay lúc Hàn Phỉ chuẩn bị thu tầm mắt lại, một lần nữa che khăn hồng lên, một gương mặt quen thuộc chợt xuất hiện trong đám người. Trái tim Hàn Phỉ đập mạnh, sửng sốt. Vừa rồi.. người kia.. Là Tiểu Bạch! Hàn Phỉ nắm chặt tay.
Giờ khắc này, Bách Lý Mân Tu ăn mặc đơn giản đứng trong đám người, cũng không bắt mắt. Xung quanh hắn đều là hộ vệ mặc thường phục ẩn giấu đi, cùng với, Hoa Phi bận trang phục phụ nhân. Lần này, bọn họ từ Vân Hỏa chạy tới đây. Hoa Phi thoáng quay đầu, nhìn Bách Lý Mân Tu đứng bên cạnh, trong đầu nhớ lại mấy ngày trước đây, lúc tin tức Tần Triệt cùng Hàn Phỉ đại hôn truyền tới Vân Hỏa, Bách Lý Mân Tu, vị đế vương trẻ tuổi trong khoảnh khắc liền trầm mặc, khí áp quanh thân cũng đột nhiên giảm xuống, kinh khủng đến mức làm người run rẩy. Nhưng Hoa Phi vẫn rất cảm tạ tin tức này, chính nó đã triệt để khiến Hoàng thượng tản mất một tia thiện ý cuối cùng trong lòng. Lúc ánh mắt của Bách Lý Mân Tu biến hóa, Hoa Phi liền biến, nàng đã thành công, Tân Hoàng của Vân Hỏa đã không còn là hắn trong dĩ vãng nữa. Nhưng, điều này cũng chứng minh, bất luận nàng làm cái gì, cũng không thể thắng nổi người phụ nữ kia.
Hoa Phi thu lại sự khó chịu trong lòng, mặt không cảm xúc nhìn đại kiệu đỏ thẫm kia đi xa, nàng ghé sát vào Bách Lý Mân Tu, trầm thấp nói: "Hoàng Thượng, nàng đã đi."
Bách Lý Mân Tu nhàn nhạt 'ừ' một tiếng.
Trong lòng Hoa Phi căng thẳng, nói: "Hoàng Thượng, nếu ngài muốn hành động, tất cả nhân thủ cũng đã bố trí kỹ càng."
Bách Lý Mân Tu không trả lời. Hoa Phi cũng không lên tiếng an ủi, nàng biết rõ Hoàng Thượng giờ khắc này đang suy nghĩ, tự hỏi lần này hành động, đến cùng có đáng giá hay không. Ngày ấy, lúc thu được tin tức Tần Vương đăng cơ, Hoàng Thượng cũng trầm mặc như vậy hồi lâu, sau đó nói một câu ý vị không rõ, Hoa Phi còn nhớ câu nói đó là..'Chung quy, ngươi cũng đến được địa vị giống như ta.'. Trong lòng Hoa Phi biết rõ, e là chiến thần Tần Vương kia sẽ có được điểm mấu chốt mà Bách Lý Mân Tu không bao giờ có được, điểm quyết định, nam nhân có lúc chính là như vậy, yêu cùng một người phụ nữ, địa vị lại tương đương, mà bị thua cuộc, loại cảm thụ kia hầu như có thể bức người phát điên. Hoa Phi không phải không ghen ghét Hàn Phỉ, có thể được hai người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ này yêu thương, vinh hạnh đặc biệt như vậy mỗi một người phụ nữ cũng không dám nghĩ, nhưng, trọng yếu hơn là, Hoàng Thượng nàng yêu thích cũng theo đuổi người phụ nữ kia, thậm chí vì nàng, Hoàng Thượng có thể trả giá đắt.
Nhưng, vào lúc Bách Lý Mân Tu nhận được tin tức bọn họ thành hôn, Hoa Phi vẫn chủ động đưa ra đề nghị muốn đích thân tới nơi này một chuyến.
Từ lần Vân Hỏa bất chấp hậu quả sử dụng xa luân chiến đối phó với Tần gia quân, liền biết nhất định đại điển kết hôn này sẽ không mời hoàng thất Vân Hỏa, vì thế lần này, trong danh sách khách mời của Hàn Linh cũng không có bọn họ, tới nơi này một chuyến cũng chỉ có thể cải trang mà tới thôi. Vốn dĩ chuyện này đối với Hoa Phi mà nói là tương đối bất kính, nhưng lúc nàng nhìn thấy Hoàng Thượng không thể che giấu nỗi cô đơn kia, nàng quyết định nói ra kiến nghị đến đây, bởi vì, bệ hạ của nàng vẫn chưa hề hoàn toàn tuyệt tình, mà đây, chính là cây đuốc cuối cùng. Ít nhất sẽ thiêu đốt tàn dư thiện niệm cuối cùng trong lòng hắn. Mà ngọn lửa này, chính là được thiêu đốt lên ở đây.
Hoa Phi biết rõ bản thân sẽ đau lòng, nhưng vẫn cố chấp chạy tới nơi này một chuyến, ngay từ đầu, nàng đã lựa chọn con đường này, vậy thì hiện tại, liền không thể lùi bước được nữa.
Bách Lý Mân Tu lẳng lặng đứng ở nơi đó, thời khắc này, trên người hắn không còn bá khí đế vương nữa, mà là một loại cô đơn, cô tịch, là một nam nhân bình thường không chiếm được tình yêu mà thôi. Cũng đúng, hắn là một kẻ thất bại. Hắn tưởng bản thân mình còn rất nhiều thời gian để an bài, nhưng bước đi này của Tần Triệt, đã khiến mọi thứ hắn đã an bài, cả những thứ hắn còn chưa kịp làm, trở thành đại loạn.
Vào lúc nhận được tin tức đó, tỏng đầu Bách Lý Mân Tu lập tức trắng xóa, thậm chí có một khắc, hắn có chút cụt hứng muốn từ bỏ. Nhưng, lời nói của Hoa Phi đã kích lên một tia không cam lòng cuối cùng trong hắn, vì thế, hắn đứng ở chỗ này.
Lúc cái kiệu đỏ thẫm kia đi quan, mành kiệu hơi bay lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt làm người say mê kia, cùng với đôi mắt long lanh mang theo vẻ kinh ngạc của nàng. Bách Lý Mân Tu biết rõ, Hàn Phỉ nhìn thấy hắn, cũng như hắn nhìn thấy nàng. Nàng vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người như vậy. Một loại đẹp từ trong ra ngoài. Vô luận là dung mạo nàng có ra sao, đều có thể đánh động tâm tình hắn. Đôi mắt, nụ cười, từng cái nhăn mày đều in sâu trong trí nhớ của hắn, hoàn mỹ không sai.
Bách Lý Mân Tu không biết tâm tình của mình làm sao, cũng không biết vì sao giờ khắc này hắn lại đứng ở đây, tận mắt nhìn thấy người con gái hắn yêu, từ đây gả cho một người đàn ông khác.
Bách Lý Mân Tu tăm tối kéo ra một vệt cười khổ, nói: "Không cần."
Chung quy, hắn vẫn không truyền đạt ra mệnh lệnh kia. Hoa Phi đứng ở bên cạnh nghe thấy câu nói này, trong lòng thở dài một hơi, nói đúng hơn là thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự không biết, nếu như Hoàng Thượng thực sự đem người phụ nữ kia về, nàng nên ứng đối ra sao.
Bên trong kiệu Hàn Phỉ chậm rãi buông lỏng nắm tay, thở ra một ngụm trọc khí, nàng không ngờ Tiểu Bạch sẽ xuất hiện, chỉ là mỗi lần xuất hiện, Hàn Phỉ đều sẽ có một loại cảm giác áy náy nhàn nhạt, cảm giác áy náy hiện tại, cũng là ngàn năm trước với A Hỏa. Tựa hồ, bắt đầu từ ngàn năm trước, nàng liền không thể đối mặt. Hàn Phỉ lại thở dài một hơi, nàng không thể không để ý đến Vân Hỏa, dù cho hiện tại Bách Lý Mân Tu còn chưa biến thành A Hỏa, nhưng hắn vẫn cứ làm nàng không thể không suy nghĩ. Chuyện này thật là đau đầu.
Vào lúc Hàn Phỉ đau đầu, kiệu cũng từ Hàn phủ đi tới trước đài cao, sau đó liền dừng lại hạ xuống. Hàn Phỉ hô hấp căng thẳng, trong không khí, tựa hồ còn mang theo một mùi hương quen thuộc, nàng có thể xác định, Tần Triệt ở ngay bên ngoài, đang nhìn chăm chú nàng ở bên trong kiệu. Rất nhanh, mành bị xốc lên. Hàn Phỉ nhìn thấy một đôi ủng màu đen thêu Long Văn xuất hiện trong tầm mắt. Khăn hỉ trên đầu làm nàng không cách nào thấy rõ dáng vẻ Tần Triệt lúc này, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày kia. Hàn Phỉ đột nhiên có chút sốt sắng.
Một cái tay chậm rãi đưa qua, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gọi ôn nhu: "Mập mạp."
Tâm tình Hàn Phỉ vốn căng thẳng lập tức không còn, cảm giác tốt đẹp ấp ủ trong lòng cũng biến mất không còn một mống, nàng có chút tức giận đưa tay ra, mạnh mẽ dùng lực siết một cái. Vào lúc này còn gọi nàng là mập mạp quả thực chính là sát phong cảnh được không!
Hàn Phỉ không biết, giờ khắc này động tác của nàng ngược lại là có chút giống như đang làm nũng vậy, hành động trẻ con rơi vào trong mắt Tần Triệt, lập tức khiến khuôn mặt anh tuấn che kín nhu tình, thời khắc này Tần Triệt không còn là Tần Triệt bạo lệ, nguy hiểm nữa, hắn thật giống như một tân lang cưới được một tân nương mĩ kiều.