Đại điển Tân Đế kế vị là cực kỳ thịnh đại, diễn ra trên quảng trường, đến lúc đó bách tính toàn thành cũng đều sẽ chứng kiến, văn võ bá quan không được vắng mặt, mỗi một bước cũng không cho phép có sai lầm, còn phải tiến hành một phen nghi thức tế thiên, Thuận theo Thiên Mệnh, trợ uy. Nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là một màn nghi thức lấy lệ mà thôi. Cái gọi là nghi thức tế thiên đều sẽ có người an bài xong tất cả mọi thứ, chế tạo một ít điềm lành, làm cho dân chúng càng thêm tin phục, điều này từ xưa tới nay đều đã được định đoạt, đối với nhân sĩ biết chuyện mà nói chính là một hồi kịch hay.
Hàn Phỉ ngay hôm đó cũng xuất hiện ở trong đại điển, đối với nàng mà nói, tựa hồ có loại cảm giác bản thân đến nhầm chỗ. Hàn Phỉ cố ý mang theo khăn che mặt, mặc một thân bạch y, đứng lẫn trong đám người hỗn tạp, giờ lành còn chưa tới, dân chúng đã tụ tập từ rất sớm, mỗi người đều đang ngóng trông lên phía trên, vẻ mặt toàn là chờ mong cùng căng thẳng. Bọn họ đang mong đợi nhìn thấy dung nhan của Tân Đế, căng thẳng không biết Tân Đế kế vị có làm cho cuộc sống của bọn họ càng thêm thống khổ hay không.
Hàn Phỉ đứng trong đám người phía nhìn lên đài cao, trong lòng hoảng hốt nhớ lại năm đó, nàng và Tần Triệt cũng đứng ở đây, nhưng khi đó bọn họ chật vật vô cùng, nàng trở thành Yêu Nữ, mà hắn thì bị người trong thiên hạ cười nhạo tàn phế, một người tàn phế, một bà béo Yêu Nữ, bọn họ nhận hết mọi khinh thường cùng cười nhạo, thậm chí suýt chút nữa đã chết ở trên kia. Bây giờ suy nghĩ một chút, tựa hồ hết thảy đều giống như mới ngày hôm qua, căn bản không hề ý thức được, chuyện này đã qua lâu như vậy, mà bây giờ, cảnh còn người mất, hiện tại Tần Triệt không còn bị người trong thiên hạ chế nhạo tàn phế, mà là một đế vương cường đại được kí thác hi vọng. Vòng quanh một hồi, hắn cuối cùng vẫn đạt được vị trí kia. Vị trí cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại.
Hàn Phỉ không một tiếng động câu lên khóe môi, ngay cả bản thân nàng cũng không biết, vì sao tâm tình của mình cũng chậm rãi khẩn trương lên. Hay là.. Khi hắn trở thành đế vương, hắn sẽ trở lại làm Hàn Linh, tiến thêm một bước. Thời gian từng chút trôi qua, tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi nghi thức bắt đầu, mà người phụ trách chủ trì đại điển kế này là Tuệ Minh đại sư, nói mới nhớ, Tân Đế đã làm một chuyện đặc biệt khiến người ta không tìm được manh mối, nhưng cũng hợp tình hợp lý, đó chính là hủy bỏ chức vị của Thái minh đại sư ở Quốc Tử Giám, đổi thành Tuệ Minh đại sư. Tuệ Minh đại sư cũng lập tức trở thành hồng nhân trong mắt Hoàng Thượng, đại điển kế lần này cũng giao cho Tuệ Minh đại sư làm người chưởng khống toàn bộ.
Giờ khắc này, trên người Tuệ Minh đại sư mặc một thân áo cà sa, chắp tay trước ngực, biểu hiện nghiêm túc được các vệ binh nâng từ phía dưới lên đài cao, một thân Hạo Nhiên chính khí vô cùng làm người khác bị thuyết phục, khiến ai nhìn cũng cảm thấy có một tia cảm giác thiêng liêng thần thánh. Đoàn người vốn có chút náo động cũng bắt đầu từ từ yên tĩnh lại.
Tuệ Minh đại sư lên đài, liền có nghĩa là buổi lễ sắp bắt đầu. Quả nhiên, Tuệ Minh đại sư cầm phất trần trong tay, sau mấy lần vung lên liền đốt lên hai cái lư hương cực lớn, dưới hỏa diễm thiêu đốt hừng hực còn bị ném thêm rất nhiều phù chú tế thiên, một bàn ở phía trên xếp đầy gia súc dùng đế tế thiên. Tuệ Minh đại sư miệng lẩm bẩm, giống như đang niệm chú, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, ngay lúc hắn đặt cây đuốc thiêu đốt dưới đỉnh lò, tầng mây bao phủ bên trên trong phút chốc bị xuyên phá một lỗ thủng to, ánh mặt trời óng ánh từ trong động khẩu chiếu xuống, cả đài cao đều được tắm rửa dưới ánh mặt trời, xa xa nhìn qua đặc biệt thần thánh. Dân chúng vốn huyên náo cũng dần yên tĩnh lại, bọn họ rất mê tín, nhìn thấy tình hình như vậy cũng dồn dập cũng cho rằng đây là ông trời đang hiển linh.
Tuệ Minh đại sư thi pháp xong liền lộ ra vẻ mỏi mệt, sau đó cất giọng nói: "Thiên Đạo vận hành, càn khôn xoay chuyển, hôm nay Tân Hoàng đăng cơ, thuận theo lòng dân trong thiên hạ, ứng cùng Thiên Đạo luân hồi, thuận theo quốc vận, quả thật là mệnh trời ấn định phải là Thiên Tử, tất bảo vệ nước ta quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc vận hanh thông."
Dứt lời, Tuệ Minh đại sư lại cất cao lên rất nhiều, trực tiếp hô: "Cung nghênh Ngô Hoàng --"
Xoạt rồi một hồi, hầu như tất cả mọi người cùng nhau nghiêng đầu sang, nhìn về một hướng. Đoàn người bị tách ra một con đường, đội Hộ Vệ hoàng gia động tác chỉnh tề cấp tốc đứng sang hai bên, tách dân chúng ra một khoảng rất xa, như là để phòng ngừa bạo động xuất hiện. Rất nhanh, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở trước mắt dân chúng. Đó là một người cao lớn, mặc trên mình bộ Hoàng bào có chút khác biệt so với Hoàng đế trước đây, không còn là màu vàng kim như trước, thay vào đó là một màu đen thâm trầm, trên hắc bào có thêu hình rồng bằng tơ vàng, trên eo thêu đồ án tường vân, đầu đội mũ ngọc Châu Liêm, hàng Châu Liêm buông xuống phía dưới, một gương mặt anh tuấn đẹp đến mức tận cùng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trong phút chốc, mọi thanh âm đều biến mất. Thời khắc này, dân chúng rốt cục nhìn thấy Tân Đế vương của bọn họ đến cùng là có dung mạo như thế nào. Quả thực so với suy của bọn họ, còn muốn anh tuấn hơn, còn có khí chất đế vương hơn, làm cho người ta tín phục. Nhất là đồ đằng uốn lượn trên trán kia, không những chẳng hề tổn hại chút nào tới dung mạo của Tần Triệt, mà còn khiến hắn có thêm một vệt thịnh khí. Đó là Tân Hoàng của bọn họ! Đó là hi vọng của bọn họ! Đó là chỗ dựa cường đại mà bọn họ có thể dựa vào!
Không biết là người nào bắt đầu, cũng có lẽ là tất cả mọi người cùng bị nhen nhóm một cỗ liệt hỏa trong lòng, bọn họ bắt đầu tự phát quỳ xuống, một người vừa quỳ, liền liên tiếp không ngừng có người quỳ xuống theo, giống như một cơn sóng vậy, thời khắc này tràng diện cực kỳ oanh động.
Hàn Phỉ không quỳ xuống, nàng chậm rãi rời xa khỏi đám đông, trốn ở trong một con ngõ nhỏ, đứng từ xa nhìn bóng người kia bị mọi người bao quanh, quỳ bái, kính ngưỡng.
Tuệ Minh đại sư cũng quỳ xuống, hô lớn: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Dân chúng bắt đầu hô lớn theo, thanh âm đều nhịp vang lên.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thời khắc này, thanh âm to rõ đến nỗi ngay cả đất trời cũng bị lay động.
Ánh mắt Tần Triệt nhìn về phía trước, khuôn mặt vốn tuấn mỹ bởi vì sự nghiêm túc của hắn thiếu một tia âm nhu, nhiều thêm một tia uy vũ, cả người cũng lộ ra một luồng chống cự cùng uy nghiêm, hầu như không có người nào dám nhìn lâu vào hắn, hắn cứ như vậy từng bước một dẫm lên đá cứng, dường như cũng đang đặt từng bước chân vào lòng mỗi người, chầm chậm mà kiên định đi lên đài cao.
Tất cả mọi người ở nhìn Tân Hoàng của họ, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong cùng tôn kính, bọn họ thậm chí không thể chờ đợi được nữa mà hi vọng nghi thức nhanh bắt đầu, nhanh xác định xong quyền thế của Tân Hoàng, nhưng vào lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên.
"Ta không phục! Vị Hoàng tử nhận sự nguyền rủa của ông trời này không có tư cách kế thừa đế vị! Hàn Linh của chúng ta xong! Xong rồi a!"
Từ trong đám người xuất hiện một nam nhân biểu hiện bi phẫn, trong miệng đang kêu gào.
"Người này không xứng trở thành đế vương, hắn sẽ dẫn đến tai họa a!"
Ngay sau đó, người đàn ông kia bị các binh sĩ lập tức chế trụ, nhưng lúc này trong đám dân chúng cũng đột nhiên xuất hiện từng đám người tức giận, trong miệng đều đang la hét lời nói tương tự.