Nói đến đây, Hàn Văn Thư lại trầm mặc, một chữ cũng không nói, giống như con trai đóng chặt vỏ. Hàn Phỉ thở dài một hơi, cũng không cưỡng cầu hỏi tới, giúp Hàn Văn Thư bắt mạch.
Hàn Phỉ lưu lại Hàn phủ, cũng cho người ra ngoài mua thuốc cho Hàn Văn Thư, Hàn Thượng Thanh sau khi biết trầm mặc một hồi, cũng không ngăn cản, sai người đi chuẩn bị. Buổi tối hôm đó, lúc đang dùng thiện, chỉ nghe thấy từ Hoàng Thành truyền đến một hồi chuông, tiếng chuông vô cùng to rõ, tựa hồ truyền khắp toàn bộ Đế đô, thanh âm rất nặng, từng tiếng chầm chậm lan tràn, dường như chỉ cần nghe, trái tim cũng cảm thấy không thoải mái.
Hàn Thượng Thanh lập tức thả bát đũa xuống, đứng lên, biểu hiện bất an nói: "Đây, đây là, chuông tang!"
Vẻ mặt Hàn Thượng Thanh cùng lời nói khiến người đang ngồi cùng kinh ngạc đến ngây người, Hàn Phỉ cũng thả bát đũa xuống, sắc mặt nặng nề, nàng không nghĩ tới Tần Hoàng lại mất nhanh như thế, dựa theo tác dụng của dược hoàn kia mà nói, tuyệt đối có thể chống đỡ hai ba ngày, không thể chết ngay hôm nay mới phải, nếu thật như vậy, vậy đúng là có lỗi với dược tài danh quý nàng dùng để luyện chế dược hoàn kia.
Hàn Thượng Thanh vội nói: "Phỉ Nhi, hiện tại cha phải vào cung một chuyến, chuông tang vang lên, bách quan nhất định phải đến đông đủ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, con ăn trước đi, không cần chờ ta."
Nói xong, Hàn Thượng Thanh liền vội vàng đi đổi triều phục rồi lập tức tiến cung, lưu lại Hàn Phỉ vẫn còn đang ngây người ở bàn ăn, Hàn Văn Thư cùng nhị phu nhân lập tức rơi vào trầm mặc, nhị phu nhân lần này cũng hiếm có không gây khó dễ với Hàn Phỉ, chỉ là rụt lại thân thể, chậm rãi gắp rau ăn, nửa cái ánh mắt cũng không bố thí cho con trai của mình.
Hàn Phỉ lại một lần nữa cầm đũa lên, Tần Hoàng đã chết, vậy hiện tại hoàng cung nhất định loạn thành một bầy, nàng qua đó cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng không đi tham gia trò vui, dù sao chẳng qua cũng là thay đổi triều đại thôi, nàng chỉ cần chậm rãi chờ tin tức là tốt rồi. Dáng vẻ Hàn Phỉ bình tĩnh như vậy ngược lại là khiến cho nhị phu nhân thoáng giật mình một hồi, ánh mắt nhị phu nhân lại quét qua Hàn Phỉ một lần, cảm thấy nàng hoàn toàn xa lạ.
Hàn Phỉ bình tĩnh dùng hết cơm, lúc ở Hàn Phỉ buông bát đũa xuống, Hàn Văn Thư cũng bỏ xuống theo, sau đó bị Hàn Phỉ nắm tay kéo đi, từ đầu đến cuối, hai người tựa hồ đều coi như nhị phu nhân không tồn tại. Nhị phu nhân tức giận đến quẳng chiếc đũa trong tay xuống bàn, sắc mặt hết sức khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Phỉ mang theo vẻ ác độc, nếu như không phải là con gái Hàn Yên của bà ta mất tích, bà ta sao có thể lưu lạc đến nước này! Lúc Yên Nhi còn được sủng ái, Hàn phủ này làm gì có người dám đối xử với bà ta như vậy! Ngay cả Hàn Thượng Thanh cũng phải coi trọng bà ta! Nhị phu nhân căn bản không chịu nổi sự chênh lệch như vậy, nhưng lại không dám để cho ai biết.
Về đến sân của mình, Hàn Văn Thư rốt cục không nhịn được, nói: "Phỉ tỷ tỷ, Hoàng Thượng tạ thế, tỷ, sao tỷ lại không có phản ứng?"
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Ta phải có phản ứng gì?"
Hàn Văn Thư cũng không giải thích được, nhưng vẫn luôn cảm thấy Hàn Phỉ không nên bình tĩnh như vậy.
Hàn Phỉ cười nói: "Những việc này không phải là thứ chúng ta có thể quan tâm, Hoàng Thượng ngã xuống, tự nhiên sẽ có người mới lên thay, từ xưa tới nay đều là như vậy, vì thế chúng ta lo lắng cũng được, sợ sệt cũng tốt, kỳ thực quan hệ không lớn, chỉ cần im lặng chờ tin tức là tốt rồi."
Hàn Văn Thư giống như bị Hàn Phỉ thuyết phục, gật đầu, dáng dấp vô cùng ngoan ngoãn. Hàn Phỉ lại thoáng chỉ bảo bài vở cho Hàn Văn Thư một hồi, sau đó thúc giục hắn đi ngủ, nói đến mới thấy, khả năng của Hàn Văn Thư cũng khiến Hàn Phỉ khá kinh ngạc, đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, hầu như vừa nhìn liền hiểu rõ nội dung trong sách, ngay cả văn tự cực kỳ tối nghĩa khó hiểu cũng đều có thể lý giải tám chín phần mười, đặt vào thời hiện đại mài nói, đó chính là học bá trời sinh a!
Hàn Phỉ cảm thán một phen, còn căn dặn hắn sau này phải cố gắng đọc sách, Hàn Phỉ không biết mình đây chẳng qua chỉ là thuận miệng khen ngợi cùng căn dặn một câu liền làm cho Hàn Văn Thư nhớ kĩ, sau này hắn cơ hồ là đọc Sách Thánh Hiền khắp thiên hạ, sáng tạo một phen tràng cảnh thịnh thế, chuyện này để sau đàm luận, tạm thời không nói đến.
Ngay đêm đó, Hàn Phỉ đang nằm trên giường mở mắt ra, lập tức rời giường, quay về góc phòng không có một bóng người nói: "Đêm khuya như vậy mà xông vào phòng của một nữ tử khuê các, tựa hồ không tốt cho lắm."
Vừa dứt lời, không có phản ứng. Người trốn ở trong bóng tối kia tựa hồ không có ý định hiện thân.
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Các hạ, không chịu ra mặt sao? Nếu vậy, đừng trách ta không khách khí!"
Nói rồi, giữa ngón tay Hàn Phỉ xuất hiện mấy cây ngân châm, nàng lập tức vung tay, ngân châm lập tức bắn xuyên về phía cái bàn, một đạo nhân ảnh lóe lên, ngân châm cắm trên mặt bàn, thành một hàng đều đặn. Hàn Phỉ lập tức đứng dậy, vọt lên, muốn tránh ra, nhưng quỹ tích hành động của nàng giống như bị đoán được vậy, sau một khắc, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, đột nhiên kéo mạnh một cái, Hàn Phỉ bị đau, thân thể xoay tròn một vòng, va vào lồng ngực một người, lúc khí tức quen thuộc truyền vào mũi, cây ngân châm trong tay Hàn Phỉ sắp đâm vào kẻ đó liền thu hồi.
Hàn Phỉ há hốc mồm, bật thốt lên: "Tần Triệt!"
Khí tức quen thuộc cùng cái ôm sau lưng kia, chính là của Tần Triệt! Hàn Phỉ đột nhiên quay đầu, quả nhiên liền đối diện với đôi mắt, một bên đỏ thẫm như máu, một bên đen như thâm uyên, hai mắt khác biệt đến mức tận cùng. Nhưng gương mặt quen thuộc, tuấn mỹ vô cùng kia, không mang theo mặt nạ, không cần nghĩ liền có thể thấy được là Tần Triệt. Cả người Tần Triệt ôm lấy Hàn Phỉ từ phía sau, ngăn cản mọi hành động của nàng, khoảng cách giữa hai người gần đến cực điểm, thiếp thân tương phùng.
Hàn Phỉ có chút không quen sự thân cận như vậy, nàng cau mày, nói: "Linh.. Không, Tần Triệt, tại sao chàng lại ở đây?"
Bây giờ người này, không phải là Hàn Linh, người ngàn năm trước nàng yêu, mà là Tần Triệt. Hàn Phỉ đã vô số lần tự nói với mình như vậy.
Tần Triệt không nói gì, chỉ càng thêm dùng lực ôm Hàn Phỉ, giống như hận không thể hòa tan nàng vào trong hắn.
Hàn Phỉ bị cái ôm chặt này làm cho không thoải mái, muốn giãy ra, nhưng nàng mới vừa mới động đậy, bên tai liền truyền đến một thanh âm nặng nề: "Đừng nhúc nhích."
"Tần Triệt, chàng.."
"Để ta ôm một lúc, một lúc là tốt rồi."
Hàn Phỉ nghe xong, thở dài, cũng không giãy dụa nữa, nói: "Chàng đây là làm sao?"
Một lúc lâu sau, Tần Triệt mới chậm rãi mở miệng: "Hắn đã chết."
Hàn Phỉ hé miệng, hiểu ra ý hắn, sợ là nói đến tin tức Tần Hoàng chết.
"Mập mạp, hắn đã chết."
Danh xưng này, khiến Hàn Phỉ trợn mắt lên.
"Chàng.."
"Mập mạp, ác mộng của ta đã biến mất."
Tần Triệt cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Hàn Phỉ, giống như một đứa bé vậy. Động tác thân mật này khiến trái tim Hàn Phỉ mạnh mẽ run rẩy một hồi.
"Mập mạp. Hắn đã chết, đã chết.."
"Hắn đã chết."
Tần Triệt cứ như vậy lặp lại câu nói này, trên người hắn còn mang theo hơi nước ẩm ướt, cả người cũng có vẻ quỷ dị khác thường.