Toàn bộ tin tức liên quan đến cử chỉ điên rồ của Vương gia bị Hàn Phỉ chặn lại, đám người xúm lại ở bên ngoài lều cũng bị Hàn Phỉ hạ lệnh, một chữ cũng không thể để lộ ra ngoài, nàng cũng hạ cửa lều xuống, dự định nói chuyện thật tốt với Tần Triệt bị mất trí nhớ này. Mà toàn bộ quá trình, giống hệt như thăng đường xử án.
Hàn Phỉ ngồi ở vị trí cao nhất, mà Điệp Y thì gắt gao ôm lấy cánh tay Tần Triệt, chỉ lo Hàn Phỉ muốn làm ra chuyện gì. Tâm tình vốn tỉnh táo của Hàn Phỉ lại lập tức liền táo bạo, nhưng càng tức giận, sắc mặt nàng lại càng bình tĩnh, chỉ là tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một trận uy áp đột nhiên hạ xuống kia, đó là khí thế đáng sợ tự nhiên mà sinh ra. Ngay cả Tần Triệt, cũng cảm thấy có chút không thoải mái, hắn hơi rút cánh tay của mình từ trong lồng ngực Điệp Y ra, vô thức, hắn tựa hồ không muốn ở trước mặt nữ nhân này biểu hiện ra quan hệ quá mức thân mật với người con gái khác.
Hàn Phỉ trực tiếp phá vỡ không khí trầm mặc, nói: "Ngươi đã làm gì với hắn?"
Đây tất nhiên là hỏi Điệp Y.
Điệp Y chột dạ, nhưng vẫn cứng rắn, nói: "Ta chẳng làm gì cả. A Triệt vốn có dáng vẻ này!"
Hàn Phỉ đương nhiên là nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ chột dạ, trong lòng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi dùng mưu kế, thực sự cho là ta không thể giải quyết sao? Tổ phụ của ngươi xem như y thuật có chút tài nghệ, chẳng qua là dựa vào thuốc để khống chế đi. Làm sao? Ngươi cho rằng bằng vào năng lực của ta, không thể giải quyết sao?"
Trong lòng Điệp Y bắt đầu khủng hoảng, đúng, làm sao nàng lại quên, tài nghệ y thuật của nữ nhân này là khá cao sâu, Điệp Y không thể không thừa nhận, ngây ngốc trong quân doanh càng lâu, nàng càng bắt đầu e ngại nữ nhân này, đã từng, nàng còn muốn cùng nàng phân cao thấp, nhưng gần đây, nàng thậm chí ngay cả nhìn thấy Hàn Phỉ đều sẽ vô thức sản sinh cảm giác kính nể, đừng nói phản kích, ngay cả nhìn thẳng cũng không có can đảm. Loại cảm giác đó, giống như Hàn Phỉ ở vị trí tối cao nàng ta không thể với tới. Nhưng Điệp Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm này! Nàng đổ hết thảy cho ảo giác. Mãi đến tận hôm nay, Tần Triệt rốt cục tỉnh lại trở thành dáng vẻ lúc trước nàng rất muốn, nàng mới thoáng có can đảm đối mặt với Hàn Phỉ, nhưng lời nói của Hàn Phỉ lại làm nàng ta bất an.
Điệp Y cứng rắn tức giận nói: "Ngươi, ngươi nói nhăng cuội gì đó! Đừng dùng suy nghĩ xấu xa dơ bẩn của ngươi áp lên ta! Ta mới không cần dùng thủ đoạn như vậy!"
Hàn Phỉ cười gằn càng sâu, đang muốn mở miệng, Tần Triệt vẫn luôn trầm mặc lại lên tiếng: "Ngươi là ai?" Đây là lần thứ hai hắn dò hỏi vấn đề này.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, tức khí nói: "Câm miệng, ta không muốn tức giận, ngươi đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nộ khí của ta!"
Tần Triệt hiển nhiên có chút bị kinh hãi, không nghĩ tới nữ nhân này nhìn thì xinh đẹp nhưng tính tình lại táo bạo như thế, mà trên mặt Điệp Y thì lại vô cùng vui vẻ, Hàn Phỉ càng táo bạo càng thiếu kiên nhẫn, lại càng dễ dàng khiến nam nhân không thích, Điệp Y chính là cảm thấy như vậy.
Nộ khí của Hàn Phỉ không phải là không có lý do gì. Trải qua mấy ngày nay, nàng giống như một con quay, loay hoay liên tục, quản lý toàn bộ quân đội, xử lý tất cả mọi chuyện, thậm chí tiếp thu ký ức dung hợp mang đến cảm giác khó chịu, nàng cũng nhịn xuống tất thảy, nhưng làm cho nàng không cách nào nhịn được là, nam nhân làm nàng lo lắng lâu như vậy, bây giờ nói không nhớ là không nhớ nàng. Nếu có thể chịu đựng, đừng gọi nàng là thần nữ nữa, gọi là nhẫn nữ đi!
Hàn Phỉ không muốn nói chuyện, trực tiếp rút ra ngân châm, nắm trong tay, quay về Điệp Y nói: "Ngươi nếu không muốn bị ngộ thương, liền cút cho ta."
Vừa dứt lời, Điệp Y khiếp sợ, nàng không nghĩ tới vào lúc này, Hàn Phỉ vẫn có thể nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy.
Tần Triệt lại càng không nghĩ tới nữ nhân này giận dữ với hắn như vậy, hắn không nhịn được nói: "Ngươi vô lễ như vậy, tùy ý thương tổn người sao?"
Ánh mắt Hàn Phỉ càng thêm hung ác, nói: "Ta còn có thể càng vô lễ hơn, ngươi muốn nhìn thấy không? Tần Triệt, đừng tưởng rằng ngươi mất trí nhớ, là ta có thể tha thứ cho ngươi!"
Sắc mặt Tần Triệt cũng từ trong trẻo lạnh lùng nhiễm thêm một tia nộ khí, nhưng nộ khí này lúc có lúc không, càng giống như trong lòng vô thức cảm thấy, không thể tức giận với nàng.
"Ta từ vách núi ngã xuống, được Điệp Y cứu, bất luận ta với ngươi trước đó từng có ân oán gì, mong rằng cô nương đừng tính toán."
Cơn tức giận của Hàn Phỉ vốn tăng vọt cũng bởi vì câu nói này liền lập tức xẹp xuống. Giống như một quả bóng bị xì hơi.
Điệp Y thấy lời nói của Tần Triệt khiến sắc mặt Hàn Phỉ biến đổi, nàng ta vội vã phụ họa nói: "Đúng, ban đầu là ta cứu A Triệt, hắn ngã từ trên vách núi xuống, thân thể bị thương nặng, nếu như không phải là ta phát hiện mang về, A Triệt căn bản là không sống được, ngươi luôn miệng nói ta làm cái gì với hắn, vậy ở lúc hắn bị thương, ngươi đang ở đâu?"
Hàn Phỉ lần đầu tiên bị Điệp Y hỏi ngược lại mà không nói ra lời. Nàng.. không thể phủ nhận. Năm đó, Tần Triệt ngã xuống, đều là một tay nàng tạo thành. Là nàng làm cho Tần Triệt rơi vào sườn núi Vô Tận. Điểm này, Hàn Phỉ không thể phủ nhận, thậm chí chỉ cần ngẫm lại, liền đau lòng hối hận đến không thể tự kiềm chế.
Thấy Hàn Phỉ nói không ra lời, tâm tình Điệp Y lập tức vui vẻ không ít, nàng thừa thắng truy kích nói: "Rõ ràng ngươi mới là người không hiểu ra sao xuất hiện! Nếu như ngươi thực sự có quan hệ với A Triệt, vậy năm năm thời gian này, ngươi đi đâu? Tại sao không tới tìm A Triệt? Hiện tại đột nhiên xuất hiện, làm như A Triệt là người của ngươi, hưng sư vấn tội, ngươi dựa vào cái gì?"
Trong lòng Hàn Phỉ đau xót. Đúng thế, năm năm, năm năm kia nàng trở lại quá khứ, chứng kiến lúc ấu thơ của Tần Triệt, nàng từng cảm thấy năm năm không là gì, đối với hắn mà nói chính là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, dù sao thời gian ngàn năm cũng qua đi trong nháy mắt nháy mắt như thế. Nhưng, đối với Tần Triệt hiện tại còn chưa thức tỉnh mà nói, năm năm, nhân sinh có bao nhiêu cái năm năm? Vào lúc hắn cần nhất, nàng không ở bên, thậm chí còn là chính tay nàng khiến hắn rơi núi. Điểm này, bất luận dùng lý do gì, đều không thể giải thích, là sai lầm của nàng.
Hàn Phỉ trầm mặc càng giống như chấp nhận lùi bước, nàng đón đến, cuối cùng móc ra thánh chỉ, ném cho Điệp Y, nói: "Nếu đã như vậy, ngươi giải thích rõ ràng cho hắn, ngươi nên rõ ràng, cãi lời thánh sẽ nhận hậu quả gì, ta hi vọng ngươi nắm thật tốt cơ hội này."
Nói xong, Hàn Phỉ xoay người rời đi, bóng lưng nàng vô cùng chật vật, giống như đang chạy trốn.
Điệp Y tiếp nhận thánh chỉ, nhìn kỹ một chút, sắc mặt liền trắng bệch.
Sau khi ra khỏi lều vải, Hàn Phỉ liền đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nàng cũng không nói gì, trực tiếp rời đi. Lưu lại mọi người đang nhìn Hàn Phỉ, ánh mắt tràn ngập phức tạp. Tất cả mọi người đều nhìn thấy trong khoảng thời gian này, Hàn cô nương phải trả giá bao nhiêu, thật vất vả chờ Vương gia tỉnh lại, nhưng lại đối mặt với sự tình như vậy.