Không một ai đoán được đồ vật trong quan tài. Đó là một bộ quân phục đỏ như lửa. Ngay cả đệm nhuyễn giáp trên thân áo cũng được đặt chỉnh tề. Cả kiện quân phục tỏa ra một cảm giác uy áp mạnh mẽ, giống như được tẩy lễ bởi chiến tranh, đó cũng không phải là một bộ quân phục mới tinh, trên thân còn mang theo vết máu loang lổ, cùng với vài chỗ tổn hại, không một tiếng động tự thuật với người đời rằng nó đã từng trải qua chém gϊếŧ.
Phạm giáo sư tự mình lẩm bẩm: "Đây là quân phục của thần nữ, là quân phục đã từng cùng với thần nữ chinh chiến qua vô số trận đánh, thì ra mộ huyệt này không phải là để mai táng người! Mà dùng để mai táng một bộ quân phục! Không trách được những vật dụng dùng để tế tự này cũng dày đặc chính khí, sợ là muốn dùng để trấn trụ bộ quân phục kia!"
Hàn Phỉ cũng đang nhìn chăm chú bộ quân phục này, dần dần, nàng nhớ ra, nàng đã từng thấy bộ y phục này, trừ đi những vị trí trọng yếu được nhuyễn giáp bảo vệ, bộ quần áo này nàng đã từng được nhìn thấy bản mô phỏng trong A Mã Cung, nàng còn từng mặc nó. Còn nữa, trống.
Ánh mắt Hàn Phỉ lập tức liền dời khỏi cỗ quan tài, nhìn về đồ vật lớn nhất được đặt trong một góc, đó là một đồ vật hình tròn bị bùn đất bao trùm chặt chẽ, mới nhìn qua cũng không biết là vật gì, cho nên sau khi bị khai quật ra vẫn bị tùy ý đặt trong góc. Nhưng Hàn Phỉ lập tức liền biết đó là trống, từng cái từng cái trống to nhỏ khác nhau cứ như vậy bị vứt trên mặt đất, toàn thân lầy lội. Trái tim Hàn Phỉ đột nhiên có chút ngột ngạt, giống như bị cái gì vô cùng nặng đè lên, không thể tránh thoát được, làm tâm tình nàng vô cùng khủng khiếp.
Đầu kia, sau khi quan tài mở ra, thấy đồ vật bên trong chỉ là một bộ y phục, rất nhiều người cũng lộ ra thần sắc thất vọng, vốn còn tưởng rằng sẽ phát hiện một nữ thi ngàn năm nữ nào đó, nhưng cũng có người suy đoán, cái này có phải là áo liệm hay không. Thuyết pháp này lập tức đã bị Phạm giáo sư bác bỏ, đây là quân phục của thần nữ, nếu là áo liệm thì chính là mộ huyệt của thần nữ, vậy trình độ chôn cùng quy mô hầm mộ căn bản xứng đáng với thân phận của thần nữ, chỉ có một khả năng, đó chính là bộ quân phục này đã 'Xuất ngũ ', đây là thuyết pháp có căn cứ nhất.
Bài trừ đi sự kinh diễm khi lần đầu nhìn thấy bộ quân phục, chăm chú nhìn lại liền sẽ phát hiện toàn bộ y phục có rất nhiều tổn hại, nhuyễn giáp cũng bị mài mòn rất nhiều, rất nhiều góc viền đã hư hại, xác thực không thích hợp để mặc ra chiến trường, có lẽ vì thương tiếc tình cũ, mới có một cái mộ huyệt để mai táng bộ quân phục này như thế, thêm nữa bên trên nhiễm giáp có rất nhiều mạng người cùng máu tươi, vì để trấn áp mới phải dùng nhiều bồn chứa dùng để tế tự như vậy.
Lúc Phạm giáo sư nói như vậy, các học giả đã thất vọng mà về, bọn họ không có hứng thú để nghiên cứu một bộ y phục rách rưới, dù cho Phạm giáo sư nói có kỳ diệu đến thế nào cũng chẳng qua chỉ là một bộ y phục mà thôi. Đến cuối cùng, chỉ còn dư lại Phạm giáo sư, Hàn Phỉ, cùng với Phạm Tình, Quán Trưởng đứng tại chỗ.
Quán Trưởng do dự một chút, nói: "Phạm giáo sư, người xem những vật này nên xử lý như thế nào?"
Kỳ thực trong lòng Quán Trưởng cũng rất thất vọng, hắn vốn trông cậy vào việc di tích này sẽ khai quật được nữ thi nào đó, vậy tốt xấu gì danh tiếng của viện Bảo Tàng sẽ được nâng cao một chút, lý luận nghiên cứu của Phạm giáo sư cũng có chứng cứ chân thật, nhưng không nghĩ tới, lại là một bộ y phục rách rưới! Đúng vậy, đối với Quán Trưởng mà nói, chính là một bộ y phục rách rưới mà thôi.
Phạm giáo sư là người duy nhất có tâm trạng hưng phấn, lập tức nói: "Ta không cần người khác tới, chỉ cần Tiểu Phỉ theo ta là tốt rồi, những vật này một mình ta sẽ nghiên cứu, khi nào xong ta sẽ giao lại bản báo cáo."
Quán Trưởng thấy không cần quan tâm thì rất hợp ý, lập tức giao đồ cho giáo sư, sau đó liền rời đi. Phòng ngầm rộng lớn dưới đất lần thứ hai chỉ còn dư lại Hàn Phỉ, Phạm giáo sư cùng Phạm Tình.
Ngay cả Phạm Tình cũng rất thất vọng, nói: "Ông nội, không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao, cái này có gì tốt mà cao hứng, thứ này có giúp nghiên cứu của người tiến triển chút nào không?"
Phạm giáo sư lắc đầu một cái, phê bình nói: "Làm sao cháu có thể nghĩ như vậy? Bất luận bên trong là vật gì, di tích này xuất hiện chính là lễ vật tốt nhất đối với chúng ta. Hiện tại quân phục của thần nữ cũng xuất hiện, vậy những thứ khác cũng sẽ không xa nữa, được rồi, đừng nói nữa, giúp ta dọn dẹp sạch sẽ những thứ này, ta muốn cẩn thận nghiên cứu một chút những bồn chứa này, Tiểu Phỉ, ngươi cũng tới đi!"
Nói xong, Phạm giáo sư vén tay áo lên làm việc, không có chút cảm giác của người ở độ tuổi này già yếu nào, lúc này Phạm giáo sư cảm thấy mình chính là một người trẻ tuổi cường tráng, đang nhìn thấy một cô nương xinh đẹp động lòng người, cả người tràn đầy khí lực.
Phạm Tình không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ hỗ trợ, ai kêu đó là ông nội cô đây?
Hàn Phỉ nãy giờ không nói gì đột nhiên đi về phía cỗ quan tài, nhưng Phạm giáo sư cùng Phạm Tình đều đang bận rộn, không có ai chú ý tới hành động của Hàn Phỉ. Nàng trực tiếp đứng ở bên cạnh quan tài, nhìn bộ quân phục kia, Hàn Phỉ tựa hồ có thể nghe thấy được trong không khí còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, cùng với một tia sát khí, toàn bộ y phục giống như một lão binh xế chiều, đang hướng về phía Hàn Phỉ lộ ra vinh dự cùng các vết thương của nó, mỗi một vết thương đều là một chiến tích thắng lợi. Hàn Phỉ nhìn một chút, trước mắt phảng phất xuất hiện thân ảnh của nữ tử áo đỏ kia.
【 Bảo hộ ta, đồng hành cùng ta, chinh chiến vô số, san bằng thế gian này, thì đã làm sao)
【 Sở Du, theo ta xuất chiến)
【 lên a)
Nàng không nhịn được đưa tay ra, muốn chạm vào bộ y phục dưới đáy quan tài, nhưng lúc này Phạm giáo sư lập tức liền căng thẳng hô: "Tiểu Phỉ! Đừng đụng vào!"
Hàn Phỉ bị giật mình, vô thức muốn rút về tay, nhưng không có chú ý tới chỗ tổn hại trên nhuyễn giáp cực kỳ sắc bén, tay trực tiếp bị hung hăng cắt ra một vết thương. Hàn Phỉ che ngón tay bị đau, trên đó có một vết thương khá sâu, huyết dịch cũng đã chảy ra, nàng sững sờ liếc mắt nhìn ngón tay, không chú ý tới máu nhỏ trên nhuyễn giáp đã bị nó hoàn toàn hấp thu, một chút vết máu cũng không để lại.
Phạm giáo sư vội vội vàng vàng chạy tới, lo lắng nói: "Những thứ quanh năm chôn dưới đất phần lớn sẽ tích tụ vi khuẩn cùng chất độc, hiện tại mới vừa mở quan tài, xúi quẩy bên trong còn chưa tiêu tán sạch sẽ, ngươi dùng tay không chạm vào như thế sẽ rất nguy hiểm!"
Hàn Phỉ lập tức cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta không biết những điều này, rất xin lỗi!"
Phạm giáo sư không hề tức giận, càng lo lắng cho tình hình của Hàn Phỉ, nhân tiện nói: "Không sao chứ?"
Hàn Phỉ lặng lẽ giấu bàn tay bị thương ra phía sau, nói: "Không có chuyện gì."
Phạm giáo sư nghe vậy cũng không hỏi tới, nói: "Chúng ta trước tiên dọn dẹp sạch sẽ bùn đất bên ngoài những thứ này, cỗ quan tài kia tạm thời không cần để ý biết."
Hàn Phỉ gật đầu: "Được."
Lập tức hai người liền tránh xa khỏi cỗ quan tài, Hàn Phỉ không nhịn được quay đầu lại lại liếc mắt nhìn, trong lòng nghĩ đến vết thương vừa bị cắt ra kia. Nàng lại duỗi tay ra, nhìn ngón trỏ của mình, nhưng kinh ngạc phát hiện vết thương trên đó đã biến mất, nàng không tin dùng lực mấy lần, không có bất kỳ cảm giác đau đoán nào, một điểm dấu vết cũng không hề lưu lại. Trong lúc nhất thời, Hàn Phỉ sửng sốt.