Phạm Tình cứ như vậy đỡ Hàn Phỉ trở lại một căn phòng cũ nàng đã ở mười mấy năm, mà chìa khóa vẫn như trong ký ức giấu ở chỗ hộp Phòng Cháy. Mở cửa ra, căn phòng trong ký ức xuất hiện ở trước mắt Hàn Phỉ. Đó là một gian phòng rất bình thường, trang trí vô cùng ấm áp, ngay cả gối ôm trên ghế sofa vẫn còn ở nguyên vị trí, giống như thường ngày. Hàn Phỉ đứng ở cửa sững sờ rất lâu, cho đến khi Phạm Tình đẩy một cái nàng mới phục hồi tinh thần lại, mời Phạm Tình đi vào.
Toàn bộ căn phòng rất ấm áp, bởi vì chỉ có một người ở, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, Hàn Phỉ tinh thần hoảng hốt đi nấu nước, nhưng đã rất lâu không tiếp xúc với những đồ vật hiện đại này làm động tác của nàng rất trì độn, khiến cho Phạm Tình đứng một bên nhìn kinh hồn bạt vía, càng ngày càng khẳng định tinh thần người này nhất định là có vấn đề. Mãi đến tận lúc ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, Hô hấp Hàn Phỉ mới từ từ bình tĩnh, nàng cười khổ một tiếng, thầm than chính mình rõ ràng trải qua nhiều mưa to gió lớn như vậy, nhưng gặp chuyện lại vẫn thất kinh như cũ.
Phạm Tình vì muốn giải tỏa tâm tình cho Hàn Phỉ, giả vờ nhiệt tình nói: "Đúng rồi, tỷ còn chưa nói cho ta biết tỷ tên là gì?"
Hàn Phỉ cầm chén nước ấm trong tay, thấp giọng nói: "Hàn Phỉ."
Phạm Tình ờ một tiếng, nói: "Tỷ làm nghề gì?"
"Trung y."
Phạm Tình lộ ra vẻ kinh ngạc, một người thần kinh có vấn đề lại làm trung y sao? Đoán chừng là nói mò đi.
"Nơi này là nhà tỷ sao? Vậy tỷ vừa nói phải đi về, là chạy về chỗ này sao?"
Phạm Tình cũng chỉ là thuận miệng hỏi như vậy, nhưng lại khiến nước mắt Hàn Phỉ lập tức rơi xuống.
"Ai ai ai, sao tỷ lại khóc, tỷ đừng khóc a, nếu ta nói sai cái gì thì ta xin lỗi!"
Phạm Tình lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân tìm khăn tay cho Hàn Phỉ lau sạch nước mắt, nhưng nàng càng như vậy, nước mắt Hàn Phỉ lại càng không ngừng được. Hàn Phỉ cũng không biết vì sao mình khóc, loại tâm tình khó chịu sôi trào mãnh liệt, căn bản không thể chống lại, nàng sợ bản thân đột nhiên quay về hiện đại như vậy, sẽ không thể trở lại được nữa. Từ khi nào thì bắt đầu, tất cả những thứ trong thế giới hiện thực lại làm nàng không quen cùng khó chịu như vậy. Từ khi nào thì bắt đầu, nàng đã xem tất cả mọi điều ở thế giới kia là cuộc đời mình? Hàn Phỉ mạnh mẽ lấy tay lau nước mắt, nhưng làm sao cũng không lau hết được, nàng đành từ bỏ, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Phạm Tình cũng từ bỏ, cứ như vậy nhìn Hàn Phỉ khóc lóc. Cho đến rất lâu sau đó, Hàn Phỉ mới dừng nước mắt, đột nhiên nói: "Lấy tấm gương đưa cho ta được không?"
Phạm Tình quay đầu đã nhìn thấy một cái gương nhỏ đặt trên bàn, cầm đưa cho Hàn Phỉ. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, tỉnh táo lại, nhìn vào tấm gương, lại khiếp sợ phát hiện.. khuôn mặt hiện tại, là mặt của Hàn Phỉ. Là gương mặt của nàng ở thế giới kia! Hàn Phỉ lập tức cười to, vừa cười, vừa ngắt lên mặt mình, dùng sức ngắt, đau a, nàng vừa khóc vừa cười càng dọa cho Phạm Tình phát sợ.
"Chà chà, quá đẹp cũng là một sai lầm a, thần kinh cũng không bình thường, quả nhiên ông trời rất công bằng."
Hàn Phỉ không để ý tới lời nói của Phạm Tình, nàng hài lòng đến sắp khóc, khuôn mặt này so với bất kỳ chứng cớ nào đều chân thực hơn, chuyện này có nghĩa là nàng ở thế giới kia hết thảy đều không phải là giả! Những chuyện đã phát sinh đều là thật! Nàng không nằm mơ! Hết thảy đều không phải là nằm mơ! Nàng phải đi về! Phải phải trở về tìm bọn họ! Trở lại thế giới kia! Hàn Phỉ xoạt một tiếng đứng lên, liền muốn lao ra ngoài, lại bị Phạm Tình tay mắt lanh lẹ kéo lại, nói: "Ai ai ai, tỷ muốn đi nơi nào a? Đừng chạy a!"
Hàn Phỉ cấp thiết nói: "Buông tay, ta muốn trở lại, ta muốn trở lại thế giới kia!"
"Này này, thần kinh tỷ thật sự là không bình thường rồi! Đi! Ta dẫn tỷ đi bệnh viện kiểm tra một chút!"
"Ta không có bệnh! Buông tay!"
Hàn Phỉ gấp gáp, dùng lực đẩy một cái, khiến trán Phạm Tình trực tiếp đập vào góc bàn, lập tức chảy máu. Hàn Phỉ nhìn thấy màu máu chói mắt liền dừng lại. Cuối cùng, các nàng cũng vẫn đi bệnh viện, nhưng là để băng bó cho Phạm Tình, trong lòng Hàn Phỉ tràn đầy hổ thẹn. Dù xin lỗi rất lâu, Phạm Tình cũng không hề trách cứ nàng, nhưng Hàn Phỉ vẫn cảm thấy hổ thẹn bất an. Chẳng qua một khúc nhạc đệm này lại khiến quan hệ của Hàn Phỉ cùng Phạm Tình lập tức hòa hợp hơn rất nhiều, Hàn Phỉ cũng không biểu hiện ra tâm tình kích động không cách nào khống chế như ban đầu nữa. Sau khi từ bệnh viện trở về, Hàn Phỉ mãnh liệt yêu cầu được chăm sóc Phạm Tình mấy ngày, dù sao đụng đầu có thể lớn có thể nhỏ, mà vừa vặn Phạm Tình cũng không yên lòng Hàn Phỉ, chỉ lo nàng lại phát bệnh chạy đi đầu đường bị xe đụng chết.
Đêm đó, Phạm Tình ở lại nhà Hàn Phỉ, dựa theo nàng nói, chỉ cần gọi điện thoại cho ông nội là tốt rồi, thuận đường nói một chút, ông nội nàng là giáo sưu viện bảo tàng, chuyên môn nghiên cứu Lịch Sử cổ xưa.
Hàn Phỉ nghe xong, thuận miệng hỏi: "Cái gì là lịch sử cổ xưa?"
Thấy Hàn Phỉ có hứng thú, Phạm Tình cũng là nhiều lời thêm vài câu.
"Ta cũng không biết cụ thể, ông nội ta chính là yêu thích nghiên cứu những dã sử, a, cũng chính là một ít lịch sử không tồn tại trên chính sử ấy, không giống lịch sử bình thường mà chúng ta biết, càng nghiêng về truyền thuyết một chút, ông nội ta nghiên cứu những cái này rất nhiệt tình, người nào ngăn cản đều không nghe, đang yên đang lành không chịu làm Giáo Sư đại học, nhất định phải vào ở trong viện bảo tàng, cũng là bởi vì gần đây khai quật được một ít đồ vật quái lạ."
"Đồ vật quái lạ?"
"Đúng vậy, mới móc ra được từ dưới đất, ta cũng quên mất cụ thể là cái gì, nhưng gia gia rất nhiệt tình a, mấy ngày qua trong miệng luôn lầm bâm một ít từ ngữ nghe không hiểu."
Hàn Phỉ 'ân' một tiếng, cũng không định tiếp tục tán gẫu đề tài này, nàng càng để ý hơn việc hiện tại nàng hoàn toàn không thể liên lạc được với Đào Bảo, nếu như Đào Bảo vẫn còn ở đây thì còn có thể biết rõ một ít tình huống, nhưng hiện tại chỉ có mình nàng, Hàn Phỉ căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Dựa theo ký ức trước khi nàng hôn mê, nữ tử áo đỏ kia hiển nhiên chính là nỗi hiềm nghi lớn nhất. Nàng nói rất nhiều lời quái lạ, nhưng thần kỳ là, hiện tại một câu Hàn Phỉ cũng không nhớ ra được, chỉ mơ hồ nhớ tới, những lời nữ tử áo đỏ nói không phải là điều nàng muốn nghe, dù cho bây giờ suy nghĩ một chút, cả người lập tức vô thức kháng cự. Đến cùng là nói cái gì a?
Hàn Phỉ liều mạng suy nghĩ, nhưng ngoại trừ khiến đầu đau như muốn nổ tung ra, cái gì cũng không nhớ ra được, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. Đến cùng phải làm như thế nào mới có thể trở lại? Nghĩ đến vấn đề này tâm tình của Hàn Phỉ càng thêm xuống thấp. Hiện đại hết thảy đều khiến nàng không quen, nàng càng sợ hãi ở đây vượt qua mỗi ngày, thế giới kia, lại xảy ra chuyện gì đó.
Ngay lúc Hàn Phỉ rơi vào thế giới của mình, Phạm Tình đột nhiên gọi một câu: "Ta nghĩ, ông nội ta gần đây chính là một mực nói thầm cái gì mà văn hóa thần nữ, cái gì mà chín quân xưng bá! Thật là kỳ quái, làm gì có đoạn lịch sử thần kỳ như vậy chứ, ông nội ta còn nói cái gì mà đây là một thời kì lịch sử nắm giữ trình độ văn minh rất cao, còn có rất nhiều đồ vật hiện đại tồn tại, có phải chẳng khác nào nói mớ giữa ban ngày không?"
Nghe vậy, Hàn Phỉ đột nhiên ngẩng đầu, cả mặt kinh ngạc.