Vân Nến đứng yên tại chỗ, cô đơn được cúi đầu. Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút đau lòng, lồng ngực tức nghẹn, rất không thoải mái. Hàn Phỉ xoay người, ánh mắt liếc nhìn thấy nữ tử áo đỏ vốn phải sớm rời đi đang đứng sau tấm bình phong, lẳng lặng dựa vào bình phong, nghe bọn họ nói chuyện, vẻ mặt hoảng hốt.
Hàn Phỉ kinh ngạc, hiển nhiên tình cảnh này đã bị nữ tử áo đỏ nhìn thấy, cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, Hàn Phỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, ba người ở nơi này cùng ba người bọn họ trong thế giới hiện thực giống nhau cỡ nào, thật có cảm giác lịch sử lặp lại.
Lại có một người xuất hiện phía sau nữ tử áo đỏ, người đó Hàn Phỉ cũng quen biết, là Thụ Nhân Vô Tận.
"Bệ hạ, ngài không có ý định nói chuyện cùng Thần Vệ đại nhân sao?"
Giọng nói của Vô Tận giống hệt thanh âm trong rừng rậm. Nữ tử áo đỏ quay đầu lại, lộ ra nụ cười tự giễu, nói: "Không cần, thật ra.. không nói mới là tốt nhất."
Vô Tận có chút lo lắng, nói: "Nhưng mà.. nghi thức chia tách trí nhớ vô cùng thống khổ, vạn nhất có cái gì bất ngờ.."
Nữ tử áo đỏ đứng thẳng người, nói: "Sẽ không sao."
"Bệ hạ.. vì sao ngài phải cậy mạnh.."
"Bởi vì, ngươi gọi ta là bệ hạ a."
Câu nói này vừa hạ xuống, toàn bộ tràng cảnh lần thứ hai vặn vẹo.
Hàn Phỉ cảm giác hết thảy mọi thứ trước mặt đều biến đổi, nàng đứng ở tròn một không gian bị bịt kín, toàn bộ không gian rất tối tăm, chỉ có vài ánh nến như ẩn như hiện. Bên tai nàng, nghe thấy từng tiếng thở dốc, mang theo thống khổ cùng ẩn nhẫn, giống như đang phải chịu đau đớn cùng cực. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy phía trước trên một cái giường đá, nữ tử áo đỏ đang nằm đó, vẻ mặt nàng vô cùng thống khổ, sắc mặt trắng bệch. Đau đến mức tận cùng, nàng bắt đầu mơ hồ gọi từng cái tên.
"Linh.. Tiểu Bạch.. Côn Bằng.. Thanh Nguyên.. mọi người.."
Hàn Phỉ nhìn một chút, tựa hồ có thể cảm nhận được trận đau đớn kia, giống như linh hồn bị chia làm hai vậy, rất đau, đau đến cực điểm. Hàn Phỉ muốn ngăn cản cơn đau giúp nàng, nhưng bước chân nàng lại không thể động đậy, mà xung quanh lại vang lên một thanh âm khác.
"Bệ hạ, ngừng tay đi, cứng rắn chia tách kí ức sẽ khiến Hồn Thể của ngài bị tổn thương!"
Dù đang vô cùng đau đớn, Hàn Phỉ vẫn nghe thấy người phụ nữ kia nói: "Không, không thể dừng lại, tiếp tục, ta có thể nhịn được! A!"
"Bệ hạ! Dừng tay đi, người như vậy.."
"Tiếp tục! A!
Rốt cục, nữ tử trên giường đá mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa là không thể cầm cự nổi, nhưng cuối cùng, toàn bộ nghi thức đã hoàn thành, hô hấp của nàng dần dần trở nên hoàn hoãn.
" Bệ hạ! Kí ức của ngài đã phục chế xong xuôi! "
Nữ nhân áo đỏ chậm rãi bò lên từ trên giường đá, nhìn một đoàn vụ khí kia, ngưng tụ trong lòng bàn tay, đó là ký ức thuộc về nàng. Cứng rắn phỏng chế ra kí ức ra là vô cùng thống khổ, loại đau khổ này khiến nàng tưởng rằng bản thân mình đã chết mấy vạn lần.
Hàn Phỉ cũng nhìn đoàn vụ khí kia, mơ hồ, nàng biết rõ đó là thứ gì. Nhưng tại sao nữ tử áo đỏ phải tàn nhẫn với mình như thế?
" Bệ hạ, tại sao? Thống khổ như vậy căn bản không cần chịu đựng mới đúng. "
Nữ tử áo đỏ nắm đoàn vụ khí kia, lộ ra một nụ cười suy yếu, nói:" Thân thể ta không được, ta biết rõ. "
" Bệ hạ.. "
" Vô Tận, nhớ kĩ không được nói cho bất luận người nào, bao gồm cả bọn họ. "
" Nhưng Thần Vệ đại nhân sớm muộn sẽ phát giác! "
" Vậy chờ một ngày bọn họ phát giác đi. "
" Bệ hạ, ngài như vậy là không đúng! Thân thể ngài mới là quan trọng nhất! "
Nữ tử áo đỏ không nói gì, chỉ ôn nhu nhìn đoàn vụ khí kia, ánh mắt đỏ ngầu.
" Vô Tận, ta không muốn quên ngươi, không muốn quên mọi người, nhưng ký ức của ta là thứ mà đám Ma vật kia vẫn theo đuổi, bọn họ sẽ không giảng hòa, một khi ký ức của ta bị đoạt đi, vậy tất cả những thứ này, cũng kết thúc. "
" Bệ hạ! Chúng ta sẽ không thua! Chín quân của chúng ta là mạnh nhất! "
" Có phải không.. "
" Bệ hạ, ngài không tin chúng ta sao? "
Nữ tử áo đỏ lắc đầu một cái, nói:" Không, ta tin tưởng các ngươi, cũng như các ngươi tín nhiệm ta. Nhưng.. ta có dự cảm không tốt, phòng ngừa chu đáo luôn là đúng. "
" Bệ hạ, ngài chính là bận tâm quá nhiều, mới khiến thân thể từ từ trở nên kém đi, ngài yên tâm, ngài muốn thái bình thịnh thế, chúng ta nhất định sẽ đánh xuống cho ngài! "
Nữ tử áo đỏ cười cười, nói:" Vô Tận, thay ta đi lấy y phục đi, mặc quần áo ẩm ướt, ta không thoải mái. "
" Được, bệ hạ ngài chờ ta. "
Tiếng bước chân đi xa, toàn bộ không gian bịt kín chỉ còn dư lại một mình nữ tử áo đỏ. Hàn Phỉ nhìn thấy nữ tử áo đỏ đột nhiên cúi người xuống, lấy tay che miệng, một tia huyết dịch chảy qua kẽ ngón tay nàng rơi xuống. Hàn Phỉ trợn mắt lên, quả nhiên, vừa rồi thống khổ như vậy làm sao có khả năng không để lại bất kỳ di chứng nào. E là nàng đẩy Vô Tận đi, cũng là bởi vì không nhịn được nữa rồi!
" Nhiều thêm một chút thời gian cũng không thể được sao.. ". Nữ tử áo đỏ tự mình lẩm bẩm.
" Thực sự là.. không thể bỏ được mọi người.. "
" Cũng bỏ không được.. "
" Con.. "
" Còn chưa kịp xuất sinh con. "
Hàn Phỉ tưởng bản thân mình nghe lầm, nàng che miệng lại, khó có thể tin nhìn nữ tử áo đỏ đưa tay sờ sờ bụng dưới của mình, trên bàn tay kia còn mang theo huyết dịch, vẻ mặt hiền hòa trước nay chưa từng có. Đó là một loại.. nhu tình của bậc mẫu thân. Nàng, mang thai! Sự thực này suýt chút nữa khiến Hàn Phỉ đầu váng mắt hoa.
" Bảo bảo, thật xin lỗi, con tới không đúng thời điểm. "
" Thật xin lỗi.. "
" Tha thứ cho ta.. "
Dần dần, nữ tử áo đỏ thấp giọng nức nở, đó là một loại nhẫn nại đến cực điểm, còn cả bi thương vô tận.
Hàn Phỉ đứng một bên, mà hình ảnh trước mặt một lần nữa vặn vẹo, chỉ là lần này, cũng không có bất kỳ hình ảnh gì xuất hiện nữa, chỉ còn dư lại một vùng tăm tối. Hàn Phỉ bối rối, nàng thật sự muốn biết phía sau xảy ra chuyện gì! Dường như chuyện xảy ra sau đó rất trọng yếu! Trọng yếu đến nỗi nàng không thể bỏ qua!
" Cho ta xem đi, để cho ta xem thêm một chút! Liếc mắt nhìn thôi cũng được! "
Hàn Phỉ lớn tiếng hô. Nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Nàng thất lạc nắm chặt nắm đấm, nói:" Tại sao không cho ta xem tiếp.. người kia là ta sao? Không, là nàng, là thần nữ của ngàn năm trước, đúng không? Nàng mang thai, nàng cuối cùng thế nào? Tại sao không cho ta xem tiếp.. "
" Bệ hạ a, ngài không cần nhìn nữa, tất cả những thứ này đều là những gì ngài trải qua, ngài chỉ là quên đi thôi. "
Thanh âm kia lại xuất hiện lần nữa.
Hàn Phỉ ngẩn ra, ngẩng đầu lên, tựa hồ trước mặt có một thân ảnh đang chầm chậm hình thành.
" Ta đã quên? "
" Bệ hạ, kí ức của ngài, đang ở ngay chỗ này a. "
Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm:" Đều là.. ký ức của ta? "
" Đúng vậy, tình cảnh này quá mức hoài niệm.. Bệ hạ, bảo tàng của Hạ Hầu gia ẩn giấu không chỉ là quân dụng vật tư cùng tài bảo, đồ vật quý trọng hơn tất thảy, chính là ký ức của ngài."