Bạch Hổ lập tức liền héo rút, nhảy trên đất, thân thể tựa hồ dốc hết ra một hồi. Hàn Phỉ thở hai hơi, câu nói kia cũng thuần túy là nàng vô thức hô lên tiếng mà thôi, về phần tại sao lại gọi như vậy, nàng cũng không biết. Mơ hồ, Hàn Phỉ nhận ra được bản thân có chút kỳ quái. Tỷ như, thường thường thỉnh thoảng nhảy ra một đoạn hình ảnh trong ký ức. Tỷ như, không hiểu ra sao lại xuất hiện cảm giác quen thuộc. Tỷ như, không cách nào khống chế ngôn ngữ của bản thân. Loại cảm giác này khiến cho nàng có suy nghĩ, trong thân thể nàng còn có một người khác tồn tại.
Nhưng hiện tại không có thời gian cho Hàn Phỉ suy nghĩ nhiều, nàng đè cảm giác không thoải mái trong lòng xuống, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Hổ, gõ gõ cái đầu hổ khổng lồ, nói: "Sở Du, ngươi đang làm gì đấy hả?"
Bạch Hổ 'ngao ô' một tiếng, cái đầu hạ thấ hết mức, ngay cả lỗ tai luôn dựng lên cũng xẹp xuống, giống như biết mình vừa phạm sai lầm vậy. Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như xác định, xem ra Bạch Hổ này thật sự gọi là 'Sở Du ', cái tên thật là dễ nghe, mà Bạch Hổ này cũng quá thông minh cơ linh, tựa hồ có thể nghe hiểu ngôn ngữ loài người, xem dáng dấp kia, hình như còn có ý tứ nhận sai. Hàn Phỉ nhớ lại lời Hạ Hầu Quyết đã từng nói, ở trong bảo tàng, còn có một con quái vật trấn thủ, chỉ sợ chính là Bạch Hổ này đi. Bảo tàng Hạ Hầu gia này giống như có quan hệ cùng thần nữ, mà Bạch Hổ này dường như là lúc nàng đưa tay ra liền biểu hiện ra trạng thái kì lạ này. Ánh mắt Hàn Phỉ rơi vào cái vòng tay, đúng rồi, cái vòng tay này là của thần nữ, bảo tàng này lại có liên quan với thần nữ, vậy thì Bạch Hổ này tự nhiên cũng là tướng giữ ải của thần nữ, nói không chừng, chính là sủng vật được thần nữ nuôi a. Nuôi một lão hổ hình thể khổng lồ như vậy để trấn thủ một cái bảo tàng.. thật là quá khoa trương.
Hàn Phỉ lập tức liền hiểu được, nhất định là Bạch Hổ này xem nàng là thần nữ, cho nên mới nghe lờ như vậy, đây đúng là tin tức tốt!
Dưới sự kích động, Hàn Phỉ há miệng ra lệnh: "Sở Du, lăn tròn đi."
Bạch Hổ: "..."
Hô xong, tự thân Hàn Phỉ cũng cảm thấy không thích hợp, Sở Du không phải là mèo, đây là Bạch Hổ, bắt nó lăn tròn trên mặt đất hình như không hay cho lắm.
Nhưng ngoài ý muốn, sau một khắc, Bạch Hổ thực sự lăn lộn trên mặt đất, dáng dấp còn vô cùng ngoan ngoãn, nhìn dáng vẻ Bạch Hổ đang lăn lộn làm nũng trên mặt đất, lập tức dọa cả đám Hạ Hầu Quân kinh hãi, điện côn trong tay cũng không cầm nổi.
"Ngao Ô."
Bạch Hổ lăn lộn xong lại hô một tiếng. Hàn Phỉ quả thực bị mua chuộc, quá đáng yêu rồi, lập tức mặc kệ tất cả, trực tiếp liền đưa tay xoa đầu nó, ánh mắt nhìn thấy một mảng lông bị đốt cháy khét, dáng vẻ vô cùng thê lương, đây là chỗ vừa vị côn điện làm tổn, nhất định là rất đau đi, cho nên mới làm nó đột nhiên tức giận.
Trong lòng Hàn Phỉ có chút thương tiếc, bắt đầu tìm kiếm gói thuốc của mình, nói: "Sở Du, ngồi xuống, ta trước bôi thuốc cho ngươi nhé."
Bạch hổ ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống, nhưng hình thể của nó quá cao, Hàn Phỉ căn bản là với không tới, thuốc bột trong tay không thể bôi lên được. Bạch Hổ ngó ngó độ cao của Hàn Phỉ, lập tức ngoắc ngoắc cái đuôi, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người ở đây thân hình nó chậm rãi nhỏ đi, còn càng lúc càng nhỏ, mãi đến cuối cùng biến thành độ lớn của một con hổ bình thường, còn thân mật chà xát khuôn mặt Hàn Phỉ, lè lưỡi liếm liếm nàng.
Hàn Phỉ bị nó liếm đầy mặt, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng đối với chuỵen đại Bạch Hổ có thể biến thành Tiểu Bạch Hổ vẫn hết sức thỏa mãn, liền cầm thuốc bột trong tay nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho nó, Bạch Hổ bị đau kêu 'ngao ô' một tiếng, nhưng vẫn không chạy trốn, giống như biết rõ đây là vì muốn tốt cho nó.
Bôi thuốc xong, Hàn Phỉ động viên vuốt đầu nó, nói: "Ngoan, không đau."
Chứng kiến sự tình lúc vừa mới bắt đầu mạo hiểm càng về sau càng phát triển theo hướng quỷ dị, nhóm Hạ Hầu Quân cuối cùng cũng coi như có thể phục hồi tinh thần lại, Hạ Hầu Quyết yếu yếu nói: "Hàn cô nương, cái này, lão hổ này.."
Hạ Hầu Quyết vừa nói chuyện, Bạch Hổ liền không nhịn được nhe răng nhếch miệng với hắn, rất hung ác, Hạ Hầu Quyết lập tức liền im lặng. Hàn Phỉ vui mừng một hồi, cũng biết vừa rồi Hạ Hầu Quyết đứng là không nên xúc phạm tới nó, vì thế cũng không ngăn cản Bạch Hổ hung hăng dọa dẫm Hạ Hầu Quyết, nhưng chắc chắn sẽ không để Bạch Hổ cắn người.
"Đạp, đạp, đạp!"
Có tiếng bước chân nhự nhàng truyền đến. Bạch Hổ liền lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cặp mắt hổ đảo tròn, nhìn thông đạo bên kia, lỗ tai cũng dựng lên. Hàn Phỉ chú ý tới dị dạng của nó, lập tức đề cao cảnh giác, nói: "Làm sao vậy?"
Bạch Hổ tiến lên một bước.
Hàn Phỉ hình như cũng nhận thấy nói: "Có người tới sao?"
Bạch Hổ nhân tính hóa gật đầu.
Hàn Phỉ cau mày, hỏi: "Nhiều không?"
Bạch Hổ một lần nữa gật đầu, còn nhẹ nhàng 'ngao ô' một tiếng, giống như muốn nói Hàn Phỉ không cần phải sợ.
Hàn Phỉ sờ sờ nó đầu, lập tức quay về nhóm người sau lưng nói: "Đứng lên cho ta, cầm lấy vũ khí, chuẩn bị nghênh địch."
Nhóm Hạ Hầu Quân một lần nữa đề cao cảnh giác, Hàn Phỉ nhìn lại cánh cửa đồng phía sau, lầm bầm một câu: "Nếu cánh cửa này có thể mở ra thì tốt rồi."
Lỗ tai Bạch Hổ động động, nhìn về phía Hàn Phỉ, lập tức cắn tay áo Hàn Phỉ, lôi nàng về phía cửa đồng. Hàn Phỉ bị kéo bất ngờ suýt chút nữa ngã chổng vó, sau khi giữ vững thân thể đã nhìn thấy Bạch Hổ lại biến thành hình thể cực lớn trước đây. Nó đang dùng đầu hổ đẩy cánh cửa đồng, chân trước mạnh mẽ chụp trên đất, tựa hồ đang dùng lực.
Hàn Phỉ hiểu rõ nó đây là muốn đẩy cửa ra, quyết định thật nhanh nói: "Nhanh giúp ta! Đẩy cửa!"
Làm mọi người cùng đồng tâm hiệp lực đẩy cửa cùng Bạch Hổ, cánh cửa đồng vốn một mực không nhúc nhích phát sinh thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, một cái khe nhỏ bị từ từ mở ra. Trong lòng Hàn Phỉ thầm chửi má nó, không nghĩ tới cánh cửa này quả nhiên là phải dựa vào man lực mới có thể mở ra! Không thể thiết trí một cái cơ quan phức tạp hơn à! Thật sự thô bạo thật như vậy sao?
Ngay lúc tiếng bước chân kia đã có thể dùng tai người nghe thấy, cửa cũng bị đẩy ra một cái khe, nhưng vết nứt rất nhỏ, người thường cũng không thể tiến vào.
Hàn Phỉ cắn răng hô: "Nhanh! Dùng thêm lực!"
Đầu kia, Đồ Mộng Hàm nghe thấy tiếng người liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nói: "Nhất định là bọn họ! Là bọn họ! Nhanh! Chúng ta phải nhanh lên một chút!"
Tần Uyên cau mày, nói: "Bọn họ là ai?"
Đồ Mộng Hàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy con chuột thối mà thôi! Bọn họ muốn cướp bảo tàng! Điện hạ, chúng ta không thể bỏ qua bọn họ!"
Tần Uyên nhàn nhạt nói: "Đồ của ta, không ai có thể đụng vào."
Đồ Mộng Hàm hưng phấn, nhưng nghĩ đến vũ khí trong tay đám người Hàn Phỉ, có chút lo lắng nói: "Nhưng điện hạ, trong tay bọn họ có một cây gậy thần kỳ, có thể khiến người mê, chỉ cần đụng tới liền gay go, trước đây chúng ta chính vì thế mà bị thua."
"Vậy không đụng tới là được rồi."
Lập tức cả đám người cầm trong tay cung tiễn đứng ra, Tần Uyên phất tay một cái, những cung tiễn thủ liền quỳ một chân trên đất, bày ra tư thế bắn tên.
Tần Uyên ra lệnh một tiếng: "Bắn cung!"
Xoạt, xoạt -- vô số mũi tên thế như chẻ tre thế bay thẳng ra ngoài, trên đầu tên sắc bén còn bôi độc dược đen xì.
Hàn Phỉ quay đầu nhìn lại, hô to: "Không --"