Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là giải thích nói: "Đồ Mộng Hàm là người đã tham gia giải đấu y sư, thực lực của nàng không kém ta, ngay cả ta cũng không mò ra được nội tình của nàng, nếu như vừa rồi nàng dùng độc với các ngươi, dưới sự không phòng bị, các ngươi đã sớm chết."
Hạ Hầu Quyết kinh hãi đến biến sắc, nói: "Cô nương kia cũng là một đại phu sao, lợi hại như vậy ư?"
Hàn Phỉ sờ sờ cằm, híp mắt nói: "Có điều nàng ta xuất hiện ở đây thật là ý vị sâu xa."
Trừ điểm Đồ Mộng Hàm là đại phu ra, Hàn Phỉ càng để ý thân phân người ứng cử của nàng ta, Hàn Phỉ rõ hơn ai hết sự cường đại của hệ thống, một khi nàng ta hoàn thành được nhiệm vụ thu được tưởng thưởng gì đó, nếu đối mặt e là thắng bại khó liệu.
Hạ Hầu Quyết thấy Hàn Phỉ trở nên trầm mặc, trong lòng tràn đầy vẻ không cam lòng, nói: "Vậy chúng ta cứ thế từ bỏ bảo tàng sao, đã chạy tới tận đây, ta thật sự là không cam lòng."
Nghe vậy, Hàn Phỉ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nói: "Ta nói muốn từ bỏ lúc nào hả?"
Hạ Hầu Quyết càng thêm kinh ngạc, nói: "Vậy ý ngài là.."
Hàn Phỉ giải thích nói: "Ta là sợ ngươi đầu óc nóng lên cái gì cũng không rõ ràng dẫn tới khinh xuất, chết như vậy chính là ngu xuẩn nhất."
Hàn Phỉ thở dài một hơi, thấm thía nói tiếp: "Làm người a, phải lấy đại cục làm trọng, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi đã nghĩ tới tộc nhân của ngươi sẽ phải làm gì chưa, các ngươi đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn hiểm trở như vậy, không dễ dàng mới có thể sống sót, cứ như mà phải chết vô ích, ngươi không đau lòng nhưng ta còn đau lòng đây, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng."
Nghe Hàn Phỉ giải thích xong, Hạ Hầu Quyết cuối cùng cũng coi như hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Hàn Phỉ, trong lòng tràn ngập hổ thẹn cùng cảm tạ, nói: "Là ta ngu dốt, còn mong Hàn cô nương chỉ thị."
Hàn Phỉ nhìn sắc trời đã tối lại, hướng về phía tất cả mọi người nói: "Trước tiên ở đây đóng quân một chút đi, đợi đến hừng đông lại tính tiếp, tất cả chờ ta sắp xếp."
Hàn Phỉ tìm một góc không người, quan sát xung quanh một lượt, Đào Bảo lập tức nhảy ra, quay về phía Hàn Phỉ nói: "Kí chủ, chúng ta nên làm thế nào mới tốt?"
Hàn Phỉ thở dài một hơi nói: "Tại sao một người ứng cử khác lại là Đồ Mộng Hàm, nàng ta nhìn cũng không ngốc, ta cũng không biết rõ nội tình, ngươi có thể cảm giác được cái gì không?"
Đào Bảo lắc đầu một cái, trên gương mặt non nớt toàn bộ đều là ủ rũ nói: "Không được, hoàn toàn không cảm giác được gì, bao quát hệ thống của đối phương cũng không thể tiếp cận, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả."
Nghe đến đây Hàn Phỉ cũng tương đối thất vọng nói: "Vậy là không có bất kỳ tin tình báo gì."
Đào Bảo lập tức nói: "Nhưng ta có thể khẳng định đối phương cũng không rõ ràng nội tình của chúng ta, cũng không biết nhiệm vụ của kí chủ tiến triển đến đâu, cái này miễn cưỡng xem như là một tin tức tốt đi, tổng hệ thống chỉ sợ là cố ý làm như thế."
Hàn Phỉ đột nhiên hỏi: "Đồ Mộng Hàm cũng không phải là người xuyên việt chứ?"
Hàn Phỉ có chút kinh sợ, nếu như Đồ Mộng Hàm cũng xuyên việt, vậy thì thế giới này quả thật là lộn xộn.
Đào Bảo vô cùng khẳng định lắc đầu nói: "Sẽ không, từ trên người ứng cử viên kia ta không cảm giác được linh hồn dị dạng, nhưng đối phương cũng không nhìn ra linh hồn của kí chủ khác biệt."
Hàn Phỉ tổng hợp lại tình huống trước mắt, suy tính một chút, nói: "Tinh tệ của ta còn rất nhiều đúng không?"
Đào Bảo nói: "Đây là đương nhiên, đủ để kí chủ thỏa thích tiêu xài một hồi."
Ánh mắt Hàn Phỉ chớp lên một cái, nói: "Vậy chúng ta đánh cược một chút đi."
"Đánh cược cái gì? Kí chủ muốn làm gì thế?"
Đào Bảo luôn cảm thấy hiện tại gan của kí chủ càng ngày càng lớn hơn, ngay cả hắn cũng không thể dự đoán được.
Hàn Phỉ cười nói: "Vậy chúng ta liền đánh cược một lần, đánh cược Đồ Mộng Hàm không có nhiều tinh tệ hơn ta."
"Đánh cược tinh tệ?"
Hàn Phỉ cười đến gian trá, nói: "Đào Bảo, ngươi biết trong khi chơi game sợ nhất là gặp người chơi ra sao không?"
"Cái gì? Trò chơi?"
"Đúng, trong game sợ nhất không phải là lực chiến đấu của đối thủ cường đại, mà là một loại tồn tại kỳ lạ, tỷ như.. chiến sĩ tiền tệ."
Rất nhanh, sau khi nhóm Hạ Hầu Quân chuẩn bị xong nơi trú đóng, chuẩn bị nghỉ ngơi cũng nhìn thấy Hàn cô nương biến mất một lúc lại trở về, chỉ là lần này trở về trong tay còn kéo theo một cái bao lớn. Hàn Phỉ triệu tập mọi ngươi lại, cũng mở bao làm lộ ra một đống đồ vật mà trước nay Hạ Hầu Quân chưa từng thấy qua. Dưới ánh lửa chiếu rọi, thân ảnh của bọn họ bị kéo ra rất dài, tựa hồ đang ấp ủ một loại âm mưu.
Lúc này, một bên khác, Đồ Mộng Hàm đang nghỉ ngơi, trong đầu còn hiện ra thân ảnh Hàn Phỉ, ngón tay nàng còn đang vô thức vẽ dưới mặt đất, tựa hồ đang trầm tư cái gì, mà hệ thống thuộc về nàng cũng hiện ra, nói: "Mộng Hàm, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
"Tô Nắm, người phụ nữ kia cũng là người ứng cử sao?"
"Đúng thế. Nhưng đáng lo là đối phương dường như nắm giữ một hệ thống tương đối lợi hại."
Đồ Mộng Hàm lộ ra vẻ xem thường, nói: "Thế nào, ngươi sợ sao, Tô Nắm?"
"Vẫn chưa, Mộng Hàm sẽ là thần nữ cuối cùng."
Đồ Mộng Hàm cười một cái, nói: "Đây là đương nhiên."
Trên nét mặt toát ra vẻ kiêu ngạo làm thế nào cũng không che giấu được.
"Mộng Hàm, ngươi muốn đối phó người kia sao?"
"Tạm thời không cần, trước tiên ta lấy được bảo tàng của Hạ Hầu gia tới tay, có điều một nhà Hạ Hầu này thật dễ thu phục, chín quân cũng đều dễ dàng thu phục như vậy sao? Vậy thì vị trí thần nữ này có vẻ cũng không khó lấy."
"Mộng Hàm, đừng xem thường chín quân như vậy thì tốt hơn, nhiệm vụ thần nữ còn không có có đơn giản như vậy."
Dù cho Tô Nắm nói như vậy, nhưng Đồ Mộng Hàm cũng không quá chú ý, đặc biệt là sau khi dễ dàng nắm trong tay Hạ Hầu gia như vậy càng làm cho nàng mất đi cảm giác khiêu chiến độ khó khắn đối với cái gọi là nhiệm vụ thần nữ này. Trước khi Đồ Mộng Hàm tiếp xúc với cái gọi là hệ thống cùng với nhiệm vụ này, còn tương đối chờ mong, nhân sinh nhất thành bất biến nàng đã sớm chán ngấy, hiện tại thật vất vả mới có chút chuyện khiêu chiến độ khó khăn xuất hiện, nàng nhất định là đáp ứng một tiếng, cũng ký kết khế ước với nhiệm vụ thần nữ, nhưng khi nàng nóng lòng muốn thử, cái gọi là khiêu chiến cũng quá đơn giản. Chẳng qua.. gặp phải Hàn Phỉ, còn chút ý nghĩa. Nhưng Hàn Phỉ lại không có bất kỳ hành động chống lại nào, hành vi trực tiếp rời đi kia ở trong mắt Đồ Mộng Hàm liền trở thành biểu hiện của kẻ nhu nhược. Cũng bởi vì cái này, Đồ Mộng Hàm mới không thừa thắng xông lên, cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt với bọn họ, gϊếŧ một kẻ không có tính khiêu chiến thì gϊếŧ cũng không có ý nghĩa gì.
"Được rồi, Tô Nắm, ngươi giữ yên lặng đi, nếu ta không gọi thì ngươi đừng lên tiếng, ồn ào."
"Được."
Thời gian đêm khuya đặc biệt rất dài, gia chủ Hạ Hầu vì lần này xuất hành này mà vô cùng nhọc lòng, dốc hết công sức tự mình điều động, có thể thấy họ coi trọng chuyện này cỡ nào, nhóm hộ vệ này đúng như Hạ Hầu Quyết từng nói, đều chọn từ trong những tinh anh nhất đến tìm bảo tàng, vì thế ngay cả Người gác đêm cũng là cao thủ, nhưng đáng kinh ngạc là họ lại không phát hiện ra được có một nhóm người của họ thần không biết quỷ không hay biến mất. Trước tiên là người thứ nhất không hiểu ra sao biến mất, sau đó là người thứ hai, người thứ 3..