Tổ phụ đang đỡ Điệp Y cũng sửng sốt, trên mặt toàn bộ đều là vẻ khó có thể tin, đang lầm bầm lầu bầu: "Đúng rồi.. Xà phòng, là thiên địch của hủ tán! Tại sao ta lại không phát hiện ra chứ? Thì ra là thế này, thì ra là thế này a!"
Biểu hiện của Tổ phụ có chút kích động, đây chính là cảm giác cao hứng của một đại phu khi phát hiện ra cách chuẩn trị trước nay chưa từng, nhưng tổ phụ cao hứng lại khiến Điệp Y càng thêm khó chịu. Nàng bị đạp một cước cũng không thật sự quá đau, đó là dưới tình huống Hàn Phỉ nể mặt nàng là nữ tử, nhưng không đau không có nghĩa là Điệp Y có thể tiếp thu, nàng cảm thấy nàng mọi kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình đã bị một cước này đá văng đi mất. Đôi mắt Điệp Y liền phiếm hồng, bắt đầu dung dung.
Tổ phụ rốt cục phục hồi tinh thần lại, cũng không biết làm sao để an ủi cháu gái. Ngược lại là Hàn Phỉ nghe thấy tiếng nức nở của nàng ta, nhớ lại bản thân vừa rồi hình như quá mức khẩn cấp trực tiếp đá văng một người phụ nữ, bây giờ suy nghĩ một chút, Hàn Phỉ còn có chút lúng túng ngại ngùng, hình như nàng vừa ra tay quá ác.
Nghĩ như thế, Hàn Phỉ đứng dậy, đi tới Điệp Y trước mặt, đưa tay ra, nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi ta đã có chút manh động, ngươi không sao chứ, để ta xem cho ngươi một chút đi."
Điệp Y nhìn bàn tay vươn ra kia, lại nhìn dung nhan nàng cười rộ lên càng thêm khuynh quốc khuynh thành, cảm giác tự ti trong lòng lập tức đông nghẹt, đều là nữ nhân, nàng ta ngay cả đố kỵ với dung mạo kia cũng không làm được.
Điệp Y mạnh mẽ vỗ bỏ Hàn Phỉ tay, hô to: "Đừng có giả mù mưa sa, làm mèo khóc chuột như thế!"
Hàn Phỉ bị vỗ bỏ tay, không tức giận, chẳng qua cũng không còn nhiệt tình nữa, nàng đứng dậy nhàn nhạt nói: "Mặc kệ thế nào, vừa rồi là ta không đúng, nhưng ngươi không nên ngăn ta, nếu như không phải ngươi ngăn cản ta, người binh sĩ kia vốn có thể khôi phục được càng tốt hơn, nhưng hiện tại, hắn không thể hoạt động linh hoạt nữa."
Câu nói này hạ xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Điệp Y, ánh mắt lóe lên vẻ không đồng ý.
Điệp Y bị những ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sắc mặt đỏ lên, vô thức nói: "Ngươi nói vớ nói vẩn! Ngươi căn bản không hiểu gì cả! Là ngươi làm hại bọn họ như vậy!"
Hàn Phỉ nhíu mày, đối với hành vi cãi chày cãi cối của vị cô nương này có chút im lặng.
Ngược lại là lần này, tổ phụ không hề giúp đỡ Điệp Y, mà khuyên nhủ: "Điệp Y, lần này, là tổ phụ không nhận ra đó là hủ tán, là ta sai."
Điệp Y khó có thể tin nhìn tổ phụ của mình, nói: "Không đúng! Không phải chúng ta sai! Tổ phụ người lợi hại như vậy! Làm sao có thể sai lầm? Nàng, nàng cái gì cũng không hiểu!"
Trong lòng Hàn Phỉ lạnh xuống, nói: "Ta là một đại phu, ta sẽ trị liệu tốt nhất cho bệnh nhân trong khả năng của mình, chứ không phải động một chút là đòi chặt tay người khác."
Điệp Y cắn răng, nói: "Nhưng như vậy có thể sống sót! Tổ phụ cũng không làm sai! Chỉ cần sống sót là tốt rồi!"
Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Chỉ cần sống sót là tốt rồi? Ngươi biết không, tầm quan trọng của một đôi tay đối với một người, ngươi hiểu biết sao? Bọn họ là binh lính, bọn họ vì quốc gia mà vào sinh ra tử, bọn họ theo Tần Vương ra chiến trường gặt hái bao nhiêu công lao hiển hách, nếu như nói Tần Vương là chiến thần, vậy thì bọn họ chính là cây cột làm nên thành tựu chiến thần đó, là bọn hắn chống đỡ lên những thắng lợi này, ngươi bây giờ còn có thể nói ra khỏi miệng chỉ cần sống sót là tốt rồi sao? Mất đi hai tay, bọn họ sống so với chết có gì khác biệt sao?"
Thời khắc này, toàn bộ mọi người đều yên tĩnh lại. Không ít bình sĩ đang nằm dưỡng thương cũng rơi nước mắt. Đúng vậy. Tất cả mọi người nhớ tới sựu lợi hại của chiến thần Tần Vương, tất cả mọi người đều than thở Vương gia tài năng. Ngay cả Tần gia quân bọn họ cũng cảm thấy, Vương gia là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không có một ai nói ra bọn họ cũng rất trọng yếu, ngay cả chính bọn họ cũng đều không có ý thức đến. Thì ra, bọn họ trọng yếu như vậy, thì ra, bọn họ không phải người có thể tùy tiện bị ném bỏ.
Các binh sĩ khỏe mạnh cũng đỏ mắt, một người trong đó khàn khàn nói: "Ta có một người huynh đệ cùng thôn, ở trong một chiến dịch, mất đi hai chân, hắn hồi hương, Vương gia cho hắn động viên phí đủ để nửa đời sau không phải lo nghĩ gì, nhưng hắn ngày ngày đều ngồi ở đầu thôn nhìn, hắn nói, hắn nói nếu như có thể đứng lên, hắn vẫn nguyện ý lại vì quốc gia, vì Vương gia ra chiến trường!"
"Còn có Đại Hoàng, Đại Hoàng cũng thế! Hắn mất đi tay trái, lúc hắn bị trục xuất trở lại đã khóc lóc nói với ta, hắn không muốn đi, hắn còn muốn cùng Vương gia giành chính quyền! Hắn không muốn đi a!"
"Mọi người đều muốn ở lại chỗ này, tiếp tục ra chiến trường, chỉ cần chúng ta vẫn còn tay chân, chúng ta cũng nguyện ý vì Vương gia tiếp tục giành chính quyền, tiếp tục thủ hộ lấy quốc gia của chúng ta!"
Từng tiếng nức nở mơ hồ vang lên. Cứ thế, một đám binh lính, trải qua vô số lần ra chiến trường, đã đổ không biết bao nhiêu máu đỏ cũng bắt đầu khóc không ra tiếng, hiển nhiên, chiến tranh liên tiếp mang đến cho bọn hắn không chỉ là thắng lợi, mà còn có đồng bạn tử vong, thân thể tàn khuyết, mỗi một người trong bọn hắn cũng thà rằng chết ở trên sa trường, vì quốc vong thân, cũng không muốn kéo lê thân thể bệnh tật ngồi ở trong một xó nhớ lại sa trường.
Điệp Y nói không ra lời, nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng không hiểu vì sao nữ nhân này chẳng qua chỉ dùng có mấy câu, liền có thể dẫn lên phản ứng như vậy, ngay cả tổ phụ, cũng trầm mặc. Hàn Phỉ cũng không nghĩ đến một đám binh lính này lại ngột ngạt nhiều như vậy, nàng ở trong lòng thở dài một hơi, chiến trường vô tình, thực ra những tâm tình này một mực luôn bị họ ẩn nhẫn đi.
Giọng điệu Hàn Phỉ mềm xuống, nàng đột nhiên lớn tiếng nói: "Khóc cái gì mà khóc! Đếu ngừng cho ta! Đừng khóc! Các ngươi đều là hảo nam nhi của Hàn Linh, các ngươi đều đáng được kiêu ngạo, khóc tính là gì! Khó coi muốn chết! Đứng thẳng lồng ngực cho ta! Tốt tốt đứng!"
Tất cả mọi người lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Chỉ cần có ta, như vậy có thể hoàn hảo, ta nhất định sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho các ngươi, chỉ cần có một tia thời cơ, ta bảo đảm, ta nhất định sẽ khiến thân thể các ngươi trở về hình dáng ban đầu! Cho dù là tàn què, các ngươi cũng sẽ không phải là một phế phẩm! Các ngươi vẫn là anh hùng như cũ!"
Thời khắc này, đột nhiên bùng nổ ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Một đám hán tử huyết khí phương cương đã đề lên huyết tính, không còn mê muội nữa.
Hàn Phỉ cũng hít sâu vào một hơi, vén tay áo lên, quay về phía tổ phụ nói: "Ta biết rõ ngươi là quân y của nơi này, tới đây, chúng ta cần hợp tác, dù sao còn có rất nhiều người đang chờ chúng ta, còn trình độ của ta, ngươi có thể ở một bên khảo nghiệm một chút."
Tổ phụ lúc này không nói gì, mà là trầm mặc theo Hàn Phỉ bận rộn trị liệu trong doanh trại, lưu lại Điệp Y bị tất cả mọi người bỏ qua, nàng ngồi dưới đất, cả nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.
Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng bận bịu. Thân ảnh kiều nhỏ tinh tế của nàng cơ hồ là nhanh chóng lấp lóe trị liệu trong toàn bộ doanh trại, nơi nào cần nàng liền chạy tới, mồ hôi chảy ướt nhẹp cả tóc cùng trán nàng, cả người chật vật, nhưng điều này không có chút nào tổn hại đến dung nhan nàng, trái lại làm khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng, càng thêm sáng láng rực rỡ.