Mẫu thân nói, tên hắn là Tần Triệt. Triệt, trong suốt thấy đáy, sạch sẽ, sạch sẽ đến không còn gì cả. Trừ danh tự này cùng mẫu thân, hắn cái gì cũng đều không có, cũng chưa từng lưu ý qua. Không, hắn còn từng nắm giữ một người khác, nhưng người kia đã rời đi, mất đi, chưa trở về. Ở trong lãnh cung, không có ai quản hắn sống chết, bọn họ đánh hắn, đạp hắn, hắn đều nhịn xuống, bởi vì hắn biết rõ, một khi phản kháng, sẽ phải chịu đòn đau hơn, bởi vì những người kia đều là quỷ nhát gan, cả một đám người lại đây, nếu như đơn đả độc đấu hắn tuyệt đối sẽ không thua, bởi vì móng tay của hắn rất sắc bén, hắn đã từng dùng móng tay này mổ bụng chim nhỏ. Chỉ vì, hắn quá đói. Hắn ăn qua rất nhiều thứ, chim nhỏ, cây cỏ, cá chạch, mọi thứ có thể ăn, không thể ăn, hắn đều ăn qua, có thứ không thể ăn, có thứ hương vị cũng không tệ lắm, nhưng ăn xong liền sẽ đau bụng, dần dần cũng thành một thói quen, so với chết đi, hắn thà rằng chịu đói bụng.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, hắn từng ở bên cạnh ao ngắm nhìn bản thân, hắn rõ ràng đã bảy tuổi, nhưng nhìn vẫn cứ nhỏ gầy, tựa hồ từ khi bốn tuổi thân thể hắn liền bắt đầu không thể nảy nở, mẫu thân cũng chưa nói cho hắn biết tại sao, hắn cũng không thèm để ý. Hắn không thích đi đến chỗ mẫu thân, căn phòng đó luôn tràn đầy mùi thuốc cùng mùi ẩm mốc, hắn luôn nghe thấy mẫu thân ho khan, rất thống khổ, hắn rất muốn quan tâm mẫu thân, nhưng hắn sợ ánh mắt mẫu thân, đó là một loại ánh mắt thống khổ. Hắn không hiểu, vì sao mẫu thân nhìn thấy hắn lại cảm thấy thống khổ, tại sao còn muốn sinh hắn ra, hắn không muốn mình bị mong không sinh ra trên đời như vậy. Nhưng nếu đã được sinh ra, hắn sẽ không muốn chết, chỉ có thể giãy dụa sống sót như thế, không có ai quan tâm hắn, ngay cả y phục trên người hắn đều không dám làm hỏng, hắn sợ làm hỏng thì sẽ không có y phục mặc, vậy thì lúc tuyết rơi sẽ rất lạnh.
Hắn còn nhớ, năm ấy trời đông, những người kia lại tới đánh hắn, hắn chịu đựng được, nhưng bọn họ lại dùng nước băng lãnh xối lên tấm chăn duy nhất của hắn, khiến cái chăn ướt đẫm, sau đó cười lớn rời đi. Đó là đêm lạnh nhất mà hắn từng trải qua, che làm sao cũng không đủ ấm, hắn nằm ở trên giường, thân thể giống như một khối băng. Khi đó hắn nhớ mẫu thân, hắn không muốn ngủ trên chiếc giường như vậy, nhưng đầu hắn rất đau, hắn cứ như vậy ngủ thiếp đi, khi đó hắn không biết cái gì gọi là sinh bệnh, chỉ biết đầu rất đau rất đau, mà thân thể rất nặng, căn bản không thể động đậy, hắn dùng ý chí cầu sinh cuối cùng, bẻ gãy một chân bàn, dùng một cây diêm hắn luôn cất giấy làm thành một cây đuốc, hắn cứ như vậy ngủ bên lửa. Khi đó, đầu hắn đau ba ngày, mới dần tốt lên, từ đó về sau, hắn cảm thấy thân thể mình cường tráng hơn rất nhiều, dù cho nhìn có vẻ gầy yếu.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, hắn cho rằng sau này cũng sẽ luôn như vậy, nhưng hắn gặp phải mập mạp. Mập mạp, mập mạp, đây là cái tên chỉ cần nhớ tới cũng làm người ta hoan hỉ. Mập mạp luôn cười, luôn nở nụ cười lộ rõ cả răng, thân thể mập mạp rất ấm, vô cùng mềm mại ấm áp, hắn rất yêu thích ngã nhào vào trong lồng ngực mập mạp, đó là một loại ấm áp mà ngay cả lửa cũng không mang đến được. Mập mạp sẽ không đánh hắn, còn mang cho hắn đồ ăn ngon, giặt quần áo cho hắn, phơi chăn gúp hắn, chăn được phơi tốt rất ấm, không còn băng lãnh nữa, mập mạp còn dạy hắn viết chữ, tuy đối với hắn mà nói viết chữ rất đơn giản, nhưng hắn muốn bắt chước theo chữ viết của mập mạp, như vậy là có thể cách mập mạp gần hơn một chút.
Hắn rất yêu thích mập mạp, nhưng hắn không nói cho nàng biết, mẫu thân đã nói, yêu thích một thứ gì cũng không thể biểu đạt ra, nếu không sẽ rất dễ bị mất đi. Vì thế hắn thường hung nàng, nhe răng nhếch miệng với nàng, nhưng trong đáy lòng hắn hoan hỉ đến không chịu nổi, hắn cho rằng mập mạp sẽ cứ bồi tiếp hắn, như vậy dù cho trong lãnh cung rất lạnh, dù cho không có người khác hắn cũng đồng ý. Nhưng những người kia đánh mập mạp, hắn không nhịn được, hắn không biết quỳ xuống là đại biểu cho cái gì, nhưng so với việc mất đi mập mạp, hắn đồng ý làm bất cứ chuyện gì, chỉ là tại sao sau khi quỳ xuống hắn lại khó chịu như vậy? Khó chịu đến muốn khóc.
Mập mạp nói, phải vĩnh viễn nhớ kỹ, hắn là Hoàng Tử, là tôn quý. Nhưng, sẽ có Hoàng Tử giống như hắn sao? Là Hoàng Tử mà như thế, hắn không muốn làm, nhưng mập mạp nhất định muốn hắn làm Hoàng Tử. Hắn nghĩ rất lâu, cuối cùng đáp ứng, nếu như mập mạp thích, nếu như vậy có thể giúp mập mạp tránh khỏi bị bắt, bị đánh, hắn có thể nhịn để làm Hoàng Tử.
Sau đó, hắn có thời cơ đi học đường, mập mạp nói, nơi đó sẽ tăng trưởng thực lực của hắn, để sau này hắn sẽ không bị bắt nạt. Hắn cảm thấy mập mạp rất quan tâm chuyện này, vì thế hắn bắt đầu chăm chú xem sách, đem những thứ đơn giản nhớ kỹ, chỉ cần mập mạp cao hứng là tốt rồi.
Sau đó thì sao?
Sau đó, hắn bị nhổ móng tay. Móng tay hắn quý trọng nhất bị nhổ toàn bộ. Hắn vốn định giấu mập mạp, không nói cho nàng biết, nhưng một ngày kia, mập mạp đã nhìn thấy. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy mập mạp khóc đến thương tâm như vậy, khổ sở như vậy, ngay cả con mắt cũng hồng. Hắn bắt đầu hoảng hốt, không biết làm sao an ủi mập mạp, chỉ có thể dùng lực ôm nàng, nói không đau, dù cho thật sự rất đau, hắn cảm giác mình đã lớn lên.
Sau đó hắn càng thêm liều mạng năm mấy, mà trong một lần Phụ hoàng kiểm tra thí điểm, hắn có thể trả lời những vấn đề mà người khác không thể trả lời, sau khi được Phụ hoàng khen một câu, không còn ai đánh hắn nữa, tuy vẫn không để ý tới hắn, nhưng như vậy đã đủ khiến hắn rất vui vẻ.
Nói tới Phụ hoàng, hắn xưa nay không quan tâm. Hắn chỉ cần có mập mạp là tốt rồi. Nhưng sau đó.. Mập mạp đi. Không để lại bất kỳ lời nói nào mà đi. Mẫu thân nói, nàng không cần hắn nữa, nàng rời khỏi hoàng cung, nàng không chịu nổi lãnh cung tịch mịch. Mập mạp.. Không cần hắn. Sự thực này làm hắn tan vỡ khóc lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn khóc đến thương tâm như vậy, ở trong ngực mẫu thân khóc đến khàn khàn. Hắn rõ ràng chỉ có mập mạp, tại sao mập mạp còn muốn bỏ lại hắn? Nếu như ngay từ đầu đã không chiếm được, hắn thà rằng hủy diệt! Mẫu thân không ngừng nói với hắn, mạnh được yếu thua, kẻ thất bại nhất định sẽ mất đi mọi thứ hắn có. Hắn không muốn làm kẻ thất bại, hắn không muốn mất đi một phân một hào nào nữa. Từ khi đó bắt đầu, mẫu thân không biết từ nơi nào tìm ra một quyển sách, bắt đầu tự mình giáo dục hắn. Hắn không biết cái gì gọi là chiến thuật, không biết cái gì gọi là binh pháp, nhưng mẫu thân nói cho hắn biết một chút. Mẫu thân nói, lúc ngươi đủ mạnh, mọi sự phản bội cũng sẽ không tồn tại, bởi vì chỉ cần gϊếŧ người muốn phản bội, phản bội liền sẽ không phát sinh. Đạo lý này, hắn hiểu ra quá muộn. Nhưng, đủ ghi khắc một đời.
Tháng ngày vốn bình tĩnh trôi qua, hắn nỗ lực học tập để quên đi mập mạp, mãi đến tận một ngày kia, mẫu thân cùng hắn đều bị bắt đi. Mà mẫu thân, bị đánh giết. Chết ngay trước mặt hắn. Đầy mắt đều là máu. Những tên đao phủ gϊếŧ người vẫn còn đang cười, cười trắng trợn không chút kiêng dè. Hắn liều mạng giãy dụa, muốn đi cứu mẫu thân nhưng bị đè lại, đè xuống đất. Sau đó, hắn bị đánh, rất đau.