Trong hoàng cung, Tần Mục đập nát mọi thứ, sắc mặt âm trầm, ngay cả tỳ nữ chuẩn bị tiến lên bưng trà cũng bị hắn hạ lệnh xử tử, ai cũng không dám tiến lên chọc giận hắn vào lúc này. Cửa gỗ cọt kẹt một tiếng mở ra, một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi tới.
"Cút!"
Tần Mục cũng không thèm nhìn tới liền ném một cái chén qua, vào giờ phút này, ai hắn cũng không muốn gặp. Hàn Yên cũng không bị dọa sợ mà lùi, dù cho mảnh chén vỡ cắt trên mặt nàng lưu lại một vết máu.
Sắc mặt nàng chăm chú, trên dung nhan xinh đẹp còn mang theo một luồng quyết tâm, sau đó nàng hạ thấp người nói: "Tham kiến Đại Hoàng Tử Điện Hạ."
Tần Mục sững sờ, xoay người lại, đã nhìn thấy Hàn Yên đứng ở nơi đó, đối lập với vẻ tàn tạ ở xung quanh, tâm hắn thoáng nguôi ngoai một hồi, thanh âm cũng mềm xuống, nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Hàn Yên nói: "Hàn Yên không thể tới tìm Đại Hoàng Tử Điện Hạ sao?"
Tần Mục có chút bất đắc dĩ, nói: "Ngươi biết rõ ta không phải là có ý này."
Hàn Yên nhìn xung quanh gian phòng bị phá hư đến còn chỗ nào hoàn hảo, nói: "Điện hạ đang gặp phải chuyện phiền lòng gì sao?"
Tần Mục có chút đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, nói: "Có phải là bọn hắn nói cái gì với ngươi không?"
Hàn Yên lắc đầu, nói: "Điện hạ không cần lo lắng nhiều như vậy."
Tần Mục trong lòng ấm áp, không nhịn được hỏi: "Vì sao?"
Hàn Yên cười nói: "Bởi vì người là Tần Mục."
Đây là lần đầu tiên, Hàn Yên gọi thẳng tên Tần Mục, không còn tôn xưng là Đại Hoàng Tử Điện Hạ như trước đây nữa. Đây là lần đầu tiên, Tần Mục nghe thấy có người gọi tên hắn, trước đây những người kia luôn gọi hắn là Đại Hoàng Tử Điện Hạ, mà Mẫu Hậu cùng Phụ hoàng cũng chỉ là gọi hắn là Hoàng Nhi. Từ trong miệng Hàn Yên tung ra cách xưng hô này, Tần Mục cảm thấy có chút ngạc nhiên, ngay cả cảm giác buồn bực vốn có cũng tiêu tan một chút. Càng làm cho hắn lưu ý là, tựa hồ ở trong mắt nàng, hắn chỉ là Tần Mục, không phải là Hoàng Tử gì cả.
"Ngươi tín nhiệm ta như vậy sao?"
Hàn Yên cười, nói: "Điện hạ chớ nên trách tội Hàn Yên tự tiện."
Tần Mục thở dài, nói: "Ngươi không nên tới nơi này."
Hàn Yên lắc đầu, nói: "Không có cái gì là nên hay không nên."
"Hiện tại cục thế căng thẳng, quan triều đình chia thành hai phái, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều sẽ ảnh hưởng đến đại cục, bây giờ ngươi ở đây tìm ta, biết rõ điều này đại biểu cho cái gì không?"
Tần Mục trực tiếp hỏi đến trọng tâm của vấn đề, trong mắt hắn còn mang theo vẻ xem kỹ, phảng phất đang tìm kiếm mục đích chân thực của Hàn Yên.
Hàn Yên không uý kị ánh mắt hắn chút nào, đối diện với đôi mắt ấy, nói: "Hàn Yên tín nhiệm Đại Hoàng Tử Điện Hạ."
Tần Mục thật sự không nhịn được hỏi ra lời: "Tại sao?"
Hắn thực tại không biết tại sao. Nếu đặt ở quá khứ, hắn khẳng định sẽ cho rằng đây chẳng qua là một kẻ nịnh hót mà thôi. Nhưng những chuyện phát sinh gần đây đủ để khiến mọi sự kiêu ngạo cùng tự tin của hắn bị chèn ép. Hắn Mẫu Hậu bị Phụ hoàng trừng trị thất lễ trước ngự tiền, đoạt đi phượng ấn, cũng bị cấm túc ở ở trong cung Khánh phòng cung Tu Phật. Chuyện Mẫu Hậu bị tước đoạt phượng ấn giống như sự việc mở đầu, những chuyện không tốt liên tiếp phát sinh. Binh quyền của ông ngoại bị Phụ hoàng chia ra làm hai, cho nhà mẹ đẻ Dương Quý Phi. Trên triều đình đám quần thần vốn nịnh bợ hắn bắt đầu có thái độ mơ hồ, ngay cả những người hắn trong âm thầm kết giao, cũng bắt đầu trốn tránh không gặp hắn, giống như những lần đã từng nâng cốc nói chuyện vui vẻ đều là giả dối vậy!
Đây là một chuyện khiến Tần Mục tương đối táo bạo, cũng lúc này, hắn mới chính thức thấy được sự hắc má chốn quan trường, hắn còn chưa bị thua mà đã gặp phải sự lạnh nhạt. Ngược lại địa vị của Tần Uyên lại tăng cao. Hầu như một nửa quần thần đều hướng về phía Tần Uyên cùng với Dương Quý Phi, điều này giống như sớm có dự mưu vậy, đột nhiên thay đổi, khiến Tần Mục và hoàng hậu Khánh thị không ứng phó kịp.
Người nào cũng không biết Tần Uyên vì một ngày này mà trả giá cao bao nhiêu, trước đây hắn say mê thi từ ca phú, không có nửa phần ý tứ tranh cướp, tất cả đều là giả tạo, thành công lừa gạt tất cả mọi người! Tần Mục nghĩ tới chỗ này liền hận không thể băm hắn thành tám mảnh! Đây là lần đầu tiên hắn căm ghét một người khác hơn cả Tần Triệt.
Tần Mục nghĩ đến Tần Triệt đã biến mất kia, tâm tình càng thêm không tốt. Ngày đó bọn họ ở trong Vô Tận rừng rậm không chỉ không bắt được Tần Triệt cùng bà béo kia, còn suýt chút nữa bị phản nghịch quân tận diệt, nghĩ tới chỗ này Tần Mục liền tuôn ra phẫn nộ vô tận cùng không cam lòng. Nếu như có lần nữa, hắn nhất định sẽ không thua như thế!
Sắc mặt Tần Mục lại trở nên khó coi, Hàn Yên ôn nhu nói: "Điện hạ, không có vì cái gì, chỉ vì ta hiểu điện hạ."
Hàn Yên nói xong, sau một khắc, Tần Mục liền lên trước một bước, nắm lấy cằm nàng, bức bách ánh mắt của nàng nhìn hắn, khoảng cách hai người rất gần, đến mức có thể cảm nhận hô hấp của nhau. Sắc mặt Hàn Yên ửng hồng một chút, tránh ánh mắt của Tần Mục. Tần Mục cười một cái, nhìn dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc, đang định nói gì đó lại vừa vặn nhìn thấy một góc gương mặt Hàn Yên, trong khoảng điện quang hỏa thạch một gương mặt bị chôn dấu ở nơi sâu xa trong ký ức hiện ra.
Vì Tần Mục duy trì tư thế này quá lâu, da mặt Hàn Yên thật sự có chút không chịu nổi, dù cho nàng đã biết tâm ý của mình, nhưng tiến triển như vậy quả thực quá mau, lúc đang muốn nói gì đó, Tần Mục mở miệng: "Ngươi rất giống một người."
Hàn Yên sững sờ, nói: "Người nào?"
Tần Mục buông tay ra, vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút ý vị không rõ, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Yên, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu sâu sắc. Hàn Yên bị ánh mắt như vậy nhìn có chút không quen, nàng không nhịn được sờ sờ mặt mình, không hề có sự khác biệt đi, nàng cố ý bôi tầng phấn nhàn nhạt trước khi tiến vào gặp hắn, nên cũng không tệ lắm.
Tần Mục đột nhiên bắt lấy tay Hàn Yên, nói: "Ngươi đi theo ta."
Hàn Yên có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không làm trái được ý tứ của Tần Mục, trực tiếp bị kéo rời khỏi hoàng cung.
Vừa ra cung, Tần Mục liền mang theo Hàn Yên trực tiếp đến cửa hàng chế y, tuyển chọn một bộ quần áo màu xanh, ném cho Hàn Yên, nói: "Đổi."
Hàn Yên cầm y phục vẻ mặt không rõ, làm sao đang yên đang lành lại mua y phục cho nàng?
"Điện.. Tần công tử, tại sao đột nhiên lại muốn ta thay đổi y phục?"
Tần Mục có chút cấp thiết nói: "Đừng hỏi, ngươi trước tiên thay đi đã."
Hàn Yên bị thúc giục không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, liền vào đi bên trong đổi.
Tần Mục ởi bên ngoài chờ đến hơi mất kiên nhẫn, vẻ mặt thỉnh thoảng xuất hiện trầm tư cùng do dự, hắn cật lực bắt đầu nhớ lại sự tình năm đó, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên vẫn nhớ không rõ ràng lắm.
"Tần công tử, ta thay xong."
Thanh âm nhu nhược của Hàn Yên vang lên phía sau. Tần Mục quay đầu lại, lập tức ngây người. Nữ tử trước mặt mang một thân thanh sam, lẳng lặng ở đứng ở nơi đó, chồng lên hình ảnh nào đó trong ký ức. Tần Mục ma xui quỷ khiến đưa tay ra, rút cây châm trên đầu Hàn Yên ra, nhất thời mái tóc màu đen đổ xuống. Hàn Yên càng thêm không hiểu, nhưng nàng không thể lên tiếng, mà là lẳng lặng nhìn Tần Mục.
Thời khắc này, một bóng người khác phảng phất xuất hiện trên thân Hàn Yên.
Tần Mục không nhịn được nói: "Rất giống.. Quả thực giống như đúc.."