Trì Tư nhìn gương mặt gần trong gang tấc, không chút khách khí đưa tay vỗ một cái, đẩy ra, nói: "Đừng ghé vào ta gần như vậy."
Tinh Uyên lùi về sau một bước, lấy tay bưng gò má, có chút oan ức nói: "Thiên hạ này người dám đánh vào mặt ta, ngươi là người duy nhất."
Trì Tư nhẹ liếc hắn một cái, nói: "Cần cho ngươi chút dư vị không?"
Tinh Uyên thức thời không nói tiếp, từ ngàn năm trước hắn đã biết, Côn Bằng là người tôn sung bệ hạ nhất trong bốn người bọn họ, đối với mệnh lệnh đều không nói hai lời, nhất là mệnh lệnh của bệ hạ, lúc đó có không ít người chọc nàng là bảo mẫu của bệ hạ.
Trì Tư lại nhìn Hàn Phỉ đang nhắm chặt hai mắt, nói: "Chúng ta cần dời khỏi đây, bệ hạ không thể ngừng ở lại chỗ này."
Tinh Uyên kinh ngạc, nói: "Ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
Trì Tư liếc nhìn hắn một cái, nhìn ve mặt không hiểu của hắn.
"Ma Vật trà trộn vào nhân gian, liên minh kia phỏng chừng tám chín phần mười là ma vật đứng sau lưng thao túng, muốn nhờ vào đó hòa vào nhân gian tranh cướp quyền lợi, điểm này bọn chúng có thể làm ra được."
Tinh Uyên xem thường nói: "Loại thủ đoạn này ngươi cũng e ngại sao? Côn Bằng, một ngàn năm trôi qua, ngươi thế mà lại trở nên nhát gan."
Trì Tư nguýt hắn một cái, nói: "Đừng gọi ta bằng cái tên đó, ta tạm thời còn chưa hoàn toàn mở ra phong ấn, ta vẫn không xứng với cái tên bệ hạ đặt cho, còn ngươi, Thanh Nguyên, không, Tinh Uyên, ngươi thân là chủ của một nước, là cái gì khiến ngươi tự cao tự đại như vậy?"
Thái độ Tinh Uyên không để ý chút nào khiến Trì Tư hơi có chút tức giận.
"Ngươi quên ngàn năm trước chúng ta thất bại là bởi vì cái gì sao?"
Sắc mặt Tinh Uyên rốt cục biến đổi, từ bình thản, biến thành không vui.
"Trì Tư, ngươi cũng đã kế thừa kí ức rồi đúng không? Như vậy thì nên hiểu rõ, chúng ta không bại."
Trì Tư lạnh lùng cười, nói: "Không bại? Đúng, chỉ là không thắng, trận đánh kia khốc liệt đến mức nào ngươi quên rồi sao? Cấp bậc tướng lĩnh chín quân hầu như đều chết hết, binh lính lại càng chết trận vô số, trận pháp cũng bị công phá, ngươi nhìn hiện tại chín quân còn lưu lại một chút đi, gọi là quân đội ta cũng cảm thấy không đành lòng!"
Tinh Uyên trầm mặc.
Lời nói của Trì Tư không dừng lại: "Chín quân thất lạc mỗi nơi mỗi chỗ, trong phạm vi lãnh thổ của ta, ta đã tìm thấy hai nhà, bệ hạ mang về ba nhà, bốn nhà còn lại hoàn toàn không có tung tích, thậm chí dù cho họ còn sống sót, nhân số cũng ít đáng thương, nhân số của một tiểu đội ngàn năm trước cũng không đủ!"
"Nhưng Ma Vật đã bị đuổi đi."
"Đúng, chỉ là đuổi đi, chứ không phải bị tiêu diệt. Mà bây giờ, bọn chúng đã trở về."
Tinh Uyên vẫn cứ không bi quan như Trì Tư, nói: "Nhưng chúng ta vẫn còn ở đó. Bệ hạ vẫn còn ở đó."
Nói tới chỗ này, vẻ mặt của Trì Tư càng thêm cô đơn, giọng nói vốn vang lên mạnh mẽ cũng suy sụp xuống, khàn khàn nói: "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?"
Tinh Uyên trầm mặc một hồi.
Trì Tư nhìn Hàn Phỉ trên giường, bi thương nói: "Nhưng mà, phong ấn của bệ hạ còn chưa mở ra, lúc nào có thể giải mở chúng ta cũng không biết, thậm chí hiện tại, bệ hạ vẫn còn đang hôn mê, mà chúng ta? Chúng ta nên làm gì? Phong ấn của ta chưa cởi ra hết, Hàn Linh mạnh mẽ nhất tung tích cũng không rõ, Vân Hỏa vẫn chỉ là một Hoàng Tử, trong chín quân, nắm giữ lực chiến đấu không nhiều, huống chi nhân số thưa thớt như vậy, lại nên làm gì?"
Lần này, Tinh Uyên cũng không nói ra được gì nữa.
"Nhất Đế Tứ Vệ chín quân, hiện tại còn sót lại bao nhiêu, ngươi còn không rõ ràng sao?"
"Côn Bằng, chúng ta cũng không bại."
Vẻ mặt Tinh Uyên đặc biệt chăm chú.
Trì Tư ngừng lại, sau đó cười, nói: "Đúng, chúng ta không bại, chỉ cần bệ hạ vẫn còn, như vậy tất cả vẫn còn có thể."
"Chúng ta nên liên hợp."
Tinh Uyên đăm chiêu nói ra câu nói này. Trì Tư giống như bị xúc động, bắt đầu tự hỏi.
Tinh Uyên lại nói: "Ngươi cùng ta sáp nhập, chúng ta chiếm giữ Tây Bắc, làm đại bản doanh, mà hai nước Vân Hỏa, Hàn Linh giữ chức bề ngoài, một mặt, chúng ta có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ Vân Hỏa thức tỉnh, mặt khác, chúng ta cần tìm kiếm lối khác vào thánh địa, nếu như ta đoán không sai, Hàn Linh không hề chết, nhất định sẽ tìm được đường ra."
Trì Tư giống như bị thuyết phục, lộ ra vẻ tán thành, nói: "Chủ ý ngươi đưa ra không tệ."
Thấy Trì Tư lộ ra ý tứ tán thành hiếm thấy, Tinh Uyên lập tức được voi đòi tiên nói: "Ngươi cứ keo kiệt lời khen với ta như vậy sao?"
Tinh Uyên vừa nói, vừa tới gần một chút, tựa hồ muốn kéo gần khoảng cách cùng Trì Tư.
"Ngươi gần thêm bước nữa, ta sẽ lập tức mang theo bệ hạ rời đi."
Bước chân Tinh Uyên lập tức dừng lại, nói: "Ta đầu hàng, ngươi người này, vô vị trước sau như một."
Trì Tư hiếm thấy cãi lại: "Ngươi người này cũng một miệng ba hoa trước sau như một."
Tinh Uyên: "..."
Lúc Trì Tư cùng Tinh Uyên nói chuyện trên trời dưới đất, cũng không biết, toàn bộ hoàng cung Vân Hỏa bởi vì bọn họ đem Hàn Phỉ đi mà rơi vào một trận cuồng phong bạo vũ. Bách Lý Mân Tu cơ hồ là lập tức hạ lệnh đóng cửa thành lại, tất cả vệ binh cũng bị điều ra, mỗi một cái lối ra đều có trọng binh canh gác, nhưng dù dùng cách lôi đình như vậy, vẫn không có tin tức gì như cũ, ngay cả đội hộ vệ phái đi lục soát, cũng tay không mà quay về.
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu âm trầm ngồi ở trong sảnh đường, phía dưới không có người nào dám nói chuyện, chỉ có Hạc lão đi tới đi lui, trong miệng oán niệm.
"Không thể, rõ ràng lúc ta mớm thuốc cho đồ nhi, nàng vẫn ở chỗ này, làm sao chớp mắt một cái đã không thấy? Làm sao lại không thấy nữa đây?"
"Hạc lão." Bách Lý Mân Tu đột nhiên gọi Hạc lão lại.
"Ừm?"
"Nếu như thoát ly dược vật, thân thể Hàn Phỉ còn có thể chống đỡ bao lâu?"
Sắc mặt Hạc lão cứng đờ, lập tức rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Không quá 3 ngày, nội tạng nàng sẽ bắt đầu suy kiệt, thời gian dài không ăn uống dựa cả vào đan dược khống chế là vô cùng nguy hiểm."
Trái tim Bách Lý Mân Tu lập tức chìm xuống. Hắn không thể tưởng tượng, nếu như Hàn Phỉ chết đi, hắn sẽ đối mặt với tan vỡ đến mức nào.
Bách Lý Mân Tu đột nhiên đứng lên, nói: "Hạc lão, ngươi ở lại chỗ này."
Hạc lão kinh ngạc, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu trở nên kiên định, nói: "Ta đi tìm Hàn Phỉ."
Hạc lão lại hỏi: "Ngươi biết nàng đi nơi nào sao?"
Bách Lý Mân Tu lắc đầu.
Hạc lão không đồng ý nói: "Vậy ngươi đi đâu tìm?"
"Nhưng ta không thể để cho Hàn Phỉ cứ như vậy biến mất! Nàng vẫn còn đang hôn mê, tình hình của nàng quá bất ổn! Bất cứ lúc nào đều có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
"Nhưng, nhưng mà.. Ngươi là Thái tử a! Tủy tiện rời khỏi hoàng cung như vậy, vị trí Thái tử của ngươi làm sao bây giờ?"
Hạc lão làm sao cũng không hiểu, Bách Lý Mân Tu thân là Thái tử, tùy ý rời khỏi hoàng cung, điểm này chính là khiêu chiến lớn nhất đối với vua của Vân Hỏa, người này không lo lắng chút nào cho vị trí của mình sao?
Bách Lý Mân Tu cười cười, ánh mắt lóe lên một vệt ám quang, nói: "Ta có thể ngồi trên vị trí này, ắt có niềm tin sẽ không bị bất luận người nào cướp đi."