Trong hoàng cung Vân Hỏa quốc, mọi người kinh hồn bạt vía, nhất là lúc đi ngang qua cung điện của Thái tử điện hạ lại càng căng thẳng hơn, hận không thể có một đôi cánh bay thẳng qua, thật sự không trách được bọn họ cẩn thận như vậy, mà là tất cả bọn họ chưa từng thấy Thái tử điện hạ táo bạo như thế bao giờ. Rõ ràng bình thường đều là Thái tử điện hạ bình tĩnh ôn hòa, là công tử văn nhã của các thiếu nữ toàn quốc nhã, làm sao lại biến thành người có tính khí táo bạo như thế. Có lời nói truyền ra, là do nữ nhân Thái tử điện hạ mang về, tình hình càng lúc càng kém. Cung nữ may mắn đã từng nhìn thấy người phụ nữ kia truyền ra tin tức nói, nữ nhân được điện hạ mang về là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưnglại là một mỹ nhân đang ngủ, chính là chưa bao giờ tỉnh lại a!
Có người nói, nàng ta sợ là trúng tà, chứ làm sao vẫn chưa tỉnh lại, mỗi ngày đều dựa vào thần y dùng các loại dược tài danh quý kéo dài tính mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma! Mà Thái tử điện hạ tựa hồ cũng bởi vì như vậy mà càng thêm táo bạo, người vốn luôn ôn hòa như hắn cũng biến thành lạnh lùng, lại càng thường xuyên ở trong cung không đi ra ngoài. Chuyện này, rốt cục khiến Hoàng Thượng Vân Hỏa quốc đứng ngồi không yên, nhu tử bảo bối của hắn, Thái tử được ký thác hi vọng lớn nhất không thể bị một người phụ nữ hủy hoại như vậy!
"Tu, người phụ nữ kia đến cùng là đã chuyện gì xảy ra?"
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu không tự nhiên nói: "Phụ hoàng, không ngại."
Đế vương Bách Lý rõ ràng không tin, rên một tiếng, nói: "Còn không ngại? Nhìn trong mắt ngươi toàn bộ là lo lắng cùng nôn nóng không yên, thật sự cho là mắt Phụ hoàng bị mù sao?"
Bách Lý Mân Tu càng thêm không tự nhiên, rốt cuộc không có hé răng. Sắc mặt Đế vương Bách Lý buông lỏng một chút, nói đến mới thấy, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhi tử hoàn mỹ luôn luôn bình tĩnh của mình lại lộ ra biểu hiện như vậy, hắn đương nhiên biết rõ nhi tử này của hắn, nhìn thì ôn hòa, nhưng tất cả chỉ đều là giả bày ra cho người khác xem! Tiểu tử này tâm cơ so với ai cũng lãnh huyết hơn! Còn chưa nhìn thấy hắn quan tâm một nữ tử nào như vậy đâu! Ngay cả hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn tìm cho nhi tử một chính thê, cũng bị tiểu tử này phủ quyết!
Đường đường là Thái tử điện hạ lại là còn chưa cưới vợ một vợ một thiếp, trên triều đình lời khuyên ngăn trình lên càng ngày càng nhiều, tất cả đều không ngoại lệ, quan tâm đến hôn sự của Thái tử. Thân là Phụ hoàng như hắn cũng cảm thấy rất lo ngại a.
"Đúng rồi, trẫm nghe nói Hạc lão vẫn lưu ở trong hoàng cung, trẫm muốn gặp hắn a."
Rốt cục không còn đề cập đến Hàn Phỉ nữa, sắc mặt Bách Lý Mân Tu cũng tự nhiên hơn rất nhiều, mở miệng nói: "Hạc lão là sư phụ của Hàn Phỉ, hắn lưu ở Vân Hỏa quốc cũng bởi vì Hàn Phỉ chưa tỉnh lại."
Đế vương Bách Lý lộ ra vẻ mặt phức tạp, lại nói: "Đúng là một cái hài tử thần kỳ, lại có thể được Hạc lão thu làm đồ đệ."
Bách Lý Mân Tu nở nụ cười, nói: "Hàn Phỉ luôn được người khác yêu thương."
Hoàng đế Bách Lý nhíu mày, nói: "Ngươi đánh giá cao cô nương đó như vậy sao?"
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu nghiêm túc, nói: "Phụ hoàng, Hàn Phỉ không phải là nữ tử bình thường, chuyện nàng đã trải qua ngay cả Phụ hoàng cũng không thể tưởng tượng được đâu."
Hoàng đế Bách Lý trêu ghẹo: "Trẫm chẳng qua chỉ là nói một câu trêu chọc mà thôi, Tu nhi lo lắng đến thế sao?"
Bách Lý Mân Tu có chút xấu hổ.
Hoàng đế Bách Lý đổi đề tài, nói: "Nghe nói Tần Vương Hàn Linh rơi xuống vách núi, trong Hàn Linh Quốc xuất hiện quân phản nghịch, sợ là hiện tại đang loạn thành một đoàn rồi."
Đề cập đến chính sự, Bách Lý Mân Tu rất nhanh tiến vào trạng thái nghiêm cẩn, nói: "Căn cứ theo tin tức truyền về từ tiền tuyến, tựa hồ là Nhị Hoàng Tử Tần Uyên cấu kết với quân phản nghịch, trực tiếp tiến quân từ Tây Thành, Đại Hoàng Tử Tần Mục bị nguy, nhưng Khánh tướng quân Hàn Linh trực tiếp mang binh trợ giúp cứu Tần Mục đi, nhưng Hoàng Thành cũng bởi vậy mà để trống một chỗ, binh sĩ Khánh gia thông thường đều là nhân mã chủ yếu đóng giữ Hoàng Thành."
Hoàng đế Bách Lý trầm tư một hồi, nói: "Tần Uyên kia là dạng người gì?"
Bách Lý Mân Tu không nghĩ tới Phụ hoàng lại hỏi vấn đề này, hắn suy nghĩ kỹ một chút, nhưng bất ngờ phát hiện, tựa hồ bản thân có hiểu biết rất ít về vị Nhị Hoàng Tử Tần Uyên này.
"Tu, nhớ kỹ một điểm, người không lên tiếng thì thôi một khi đã lên tiêng thì kinh động lòng người là đáng sợ nhất. Ngươi phải đặc biệt chú ý người gọi là Tần Uyên này, trẫm cảm thấy người này tuyệt không đơn giản như thế."
Bách Lý Mân Tu gật đầu đáp lại.
Đầu kia, Hạc lão thả cánh tay đã gầy chỉ còn lại da bọc xương của Hàn Phỉ xuống, sắc mặt ám trầm.
Nửa ngày sau, Hạc lão thở dài một hơi, nói: "Đồ nhi a đồ nhi, ngươi bây giờ là tình huống gì a, sư phụ tra mọi sách thuốc kim cổ đều không thể tìm ra chút đầu mối nào, bệnh này của ngươi, đến cùng là sao đây?"
Hạc lão tự lẩm bẩm một mình, khoảng thời gian Hàn Phỉ hôn mê này đã khiến trái tim của tất cả mọi người đều treo lên cao, không chỉ có Bách Lý Mân Tu lo lắng, làm sư phụ, Hạc lão so với ai khác cũng đều lo lắng hơn, ngay cả tóc trên đầu cũng càng thêm bạc trắng, giống như già thêm vào tuổi. Càng đáng lo hơn là, bởi vì thời gian dài không tìm được cách cứu chữa, Hạc lão đã kéo đứt gần một nửa số tóc, cả đầu trơ trọi, rất là thê lương.
Hạc lão nhét dược hoàn mới làm xong lần nữa vào miệng Hàn Phỉ, ép buộc nàng nuốt xuống, đây là dược hoàn Hạc lão tiêu tốn vô số tinh lực cùng dược tài trân quý mới luyện ra được. Nếu không phải dựa vào những dược hoàn trân quý này, e là thân thể Hàn Phỉ đã sớm suy kiệt. Hạc lão lại thở dài, lắc đầu một cái, sau đó rời khỏi phòng.
Nửa ngày sau, cửa sổ bị mở ra, một đạo nhân ảnh lách vào trong, là một người toàn thân bao phủ áo đen, chỉ lộ ra một đôi mắt. Hắn dò xét gian phòng một vòng, liếc mắt liền thấy thấy người nằm trên giường kia, lập tức lắc mình tới gần, dùng chăn trên giường cuốn người đó lại, gánh trên vai, trực tiếp nhảy ra cửa sổ biến mất. Đợi đến khi Bách Lý Mân Tu từ chỗ hoàng đế Bách Lý trở về, sắc mặt còn mang theo suy tư, hiển nhiên là bị Phụ hoàng của hắn cho một nan đề, nhất là lời nói ý vị sâu dài cuối cùng.
"Tu, thê tử tương lai của ngươi nhất định là hoàng hậu, mà vị trí hoàng hậu, quan hệ đến đại sự quốc gia, ngươi hiểu rõ ý ta, thân là đế vương, tình yêu của bản thân cũng phải dứt bỏ."
Bách Lý Mân Tu không phải không rõ ý tứ của Phụ hoàng, chỉ là hắn lựa chọn tạm thời quên đi. Tất cả những thứ này, cứ chờ sau khi Hàn Phỉ tỉnh lại hãy tính toán đi. Ghi nhớ tâm tư như vậy, Bách Lý Mân Tu vội vội vàng vàng chạy về cung điện của mình, đã nhìn thấy Hạc lão ở trong hiệu thuốc loay hoay, hắn liền đi vào.
Mấy ngày này, người trong cung cũng đã quen với việc thỉnh thoảng trong hiệu thuốc của thần y lão nhân gia truyền ra tiếng vang, tình thầy trò của Hạc lão đối với Hàn Phỉ có thể thấy vô cùng sâu đậm.
Bước chân Bách Lý Mân Tu còn chưa dừng lại, trực tiếp đi vào nội cung, đẩy phòng cửa ra, biểu hiện vốn sốt ruột chậm rãi an ổn xuống, mãi đến khi hắn nhìn thấy giường ngủ trống không. Sắc mặt Bách Lý Mân Tu trong nháy mắt cứng ngắc. Hắn đột nhiên xông lại, nhìn quét cả phòng, hình dáng vốn nên nằm ở trên giường, thật sự đã biến mất.
"Người đến!"
Thời khắc này, con mắt Bách Lý Mân Tu cũng phát hồng, bên trong mơ hồ lập loè tia sáng gϊếŧ người.