Lúc Hàn Phỉ cầm đồ ăn đi tới, còn có thể nhìn thấy trong mắt tiểu hài nhi đang cật lực ẩn tàng vẻ kích động, nàng suýt chút nữa liền nhịn không được cười ra tiếng, ho khan hai lần, nói: "Ngươi ở nơi này chờ ta sao?"
Tiểu hài nhi không nói lời nào, méo miệng, cứ như vậy trừng trừng nhìn Hàn Phỉ. Hàn Phỉ đến cùng vẫn mềm lòng, lấy ra gói giấy dầu, nói: "Chúng ta ăn điểm tâm trước đi."
Tiểu hài nhi lập tức khẩn trương lên.
Hàn Phỉ xoay người nói: "Đi theo ta."
Tiểu hài nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn tha thiết mong chờ đi theo Hàn Phỉ. Hai người lấy ra mấy cái đĩa miễn cưỡng được xem là toàn vẹn, lấy đồ ăn bày ra. Hàn Phỉ nhìn một chút, không thể không nói Tiểu Liễu cô nương kia thật đúng là có lương tâm, cho nàng đồ ăn có thịt có rau, còn có bánh bao bánh ngọt các loại, vẻ ngoài rất hoàn mỹ, không hề có dấu hiệu bị chạm qua, nếu không nói cũng không biết là đồ ăn thừa đâu.
Tiểu hài nhi cơ hồ là dùng hết lực khắc chế mới không đưa tay ra cướp, bởi vì nữ nhân mập này đã nói, thực sự mang đến đồ ăn cho ăn, vậy thì hắn cũng có thể miễn cưỡng nghe lời một chút. Hàn Phỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, lần này tiểu hài nhi tựa hồ rụt rè hơn một chút, vừa rồi nàng còn sợ hắn tự tay cướp đấy, Hàn Phỉ quyết định chủ ý nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, tại sao có thể thất lễ như thế? Tần Triệt thân là Hoàng Tử, bất luận được sủng ái hay không, thân phận của hắn cũng không thể chối cãi, người khác có thể coi thường hắn, bắt nạt hắn, nhưng Hàn Phỉ không làm được, nàng cũng không chịu được khi thấy hắn phải trải qua tháng ngày như thế.
Nghĩ đến đây, Hàn Phỉ đưa tay lấy một cái bánh bao nhét vào trong tay tiểu hài nhi, nói: "Ăn trước đi, sau này ta bảo đảm, nhất định sẽ cố gắng không để ngươi phải nhịn đói nữa."
Tiểu hài nhi căn bản không nghe thấy lời Hàn Phỉ, trong mắt chỉ có một cái bánh bao kia, gần như sau khi tới tay liền bắt đầu gặm. Hàn Phỉ cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống những lời nói đầy lý tưởng hào hùng còn lại, còn nhiều thời gian, vậy thì cứ từ từ đi, Hàn Phỉ tự thuyết phục mình như vậy.
Chừa lại một phần đồ ăn, Hàn Phỉ bọc kĩ lại, nhưng bây giờ khí trời nóng nực, đồ ăn căn bản không để được bao lâu, hôm nay liền phải ăn xong. Hàn Phỉ nhét lại cho mình một cái bánh bao, tuy vẫn còn đói bụng, nhưng nàng không có ý định ăn nữa, bắt đầu giảm béo lại từ đầu. Thừa dịp hài tử đang ăn, Hàn Phỉ đi chà rửa sạch sẽ vại nước, sau đó múc nước, cũng ở trong gian phòng rách nát kia tìm thấy một chút xà phòng cùng một cái lược thiếu răng.
Sau đó quay về phía tên nhóc con vừa ăn xong còn đang liếm tay ngoắc ngoắc tay, nói: "Lại đây!"
Nhãi con mới vừa được cho ăn no, bụng căng phồng, hiện tại vẫn xem như nghe lời, nghe thấy Hàn Phỉ gọi cũng chạy tới.
Hàn Phỉ đưa tay ra lập tức liền bắt được hắn, cười hiền lành nói: "Tới đây, ta rửa ráy người cho ngươi, ngươi cả người bẩn thỉu, khẳng định là rất không thoải mái."
Nói rồi, Hàn Phỉ liền muốn cởi y phục của tiểu hài nhi, nhưng lại bị hắn giãy dụa kịch liệt. Tiểu hài nhi trực tiếp quay về phía Hàn Phỉ lộ ra hàm răng trắng toát, mắt lộ ra hung quang, tựa hồ lại muốn cắn nàng. Hàn Phỉ cũng phát cáu, hôm nay bất luận như thế nào cũng phải tắm rửa cho hắn, trực tiếp liền hô: "Cắn a! Ngươi cắn a! Ngươi có bản lĩnh thì cắn chết ta đi! Sau này sẽ không còn ai tìm đồ ăn cho ngươi nữa! Sau này cả đời ngươi liền ở chỗ rách nát này, người không ra người quỷ không ra quỷ đi!"
Nhãi con sững sờ một hồi. Bà mập này tức giận lên thật sự rất đáng sợ. Hắn có chút sợ sệt co người lại, hắn sợ mình sẽ bị đánh. Những người trước đây cũng đánh hắn như vậy. Nhưng hắn muốn mặc quần áo, hắn muốn bị cởi y phục mà đánh, như vậy sẽ rất đau. Lúc nghe thấy bà mập kia nói sau này sẽ không đi tìm đồ ăn cho hắn, hắn có chút hoảng. Đang được ăn ngon như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy những thứ mình ăn trước đây quá khó nuốt, hắn không muốn ăn nữa! Vì thế, vì thế.. vì được ăn, hắn chấp nhận bị đánh, chỉ cần nhịn một chút liền trôi qua, rất nhanh sẽ có thể đi qua. Tiểu hài nhi không ngừng an ủi mình, sau đó thu lại hàm răng, thân thể buông lỏng ra, nhắm chặt hai mắt.
Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên, nàng uy hiếp đúng chỗ rồi sao? Lại nghe lời như thế? Nhưng việc này không cũng không làm nàng chậm trễ hành động, lập tức nhanh gọn lột sạch sành sanh tiểu hài nhi, nhìn vẻ mặt tiểu hài nhi ẩn nhẫn, trong lòng Hàn Phỉ có một loại thoải mái không nói nên lời, loại cảm giác đùa bỡn con gái nhà lành này quả thực quá thoải mái! Nhưng lúc ánh mắt Hàn Phỉ rơi vào trên thân thể tiểu hài nhi, nàng rốt cuộc không cười nổi nữa. Trên thân thể nho nhỏ còn chưa nẩy nở, che kín vết tích, nhằng nhịt khắp nơi, một vết chồng lên một vết, cũ có, mới có, nhìn qua vô cùng dọa người.
Tim Hàn Phỉ run lên, không nhịn được đưa tay ra muốn đụng vào, nhưng lại sợ phải đụng vào. Quá tàn nhẫn. Những vết thương này, có vết là do bị móng tay cào, có vết do bị phỏng, thậm chí còn vết sẹo giống như lỗ kim. Những dấu vết này căn bản không nên xuất hiện trên người một hài tử còn nhỏ như thế!
Hàn Phỉ mạnh mẽ cắn môi dưới mới khiến tâm tình mình không phát điên, nàng hít sâu vài hơi, sau đó ôn nhu ôm tiểu hài nhi lên bỏ vào trong thùng gỗ. Tiểu hài như vốn dĩ đang chờ đợi một trận quyền đấm cước đá lại cảm thấy mình được bỏ vào trong nước, hắn giật mình, rốt cục mở mắt ra, nhìn Hàn Phỉ. Bị một đôi tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm như thế, Hàn Phỉ có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn mềm giọng, nói: "Sao?"
Tiểu hài nhi do dự một chút, nói: "Ngươi, ngươi không đánh ta sao?"
Hàn Phỉ ngẩn ra, chua xót trong lòng suýt chút nữa nhấn chìm nàng, khiến trái tim nàng đau đớn như bị ai nhéo.
"Ta tại sao phải đánh ngươi?"
Tiểu hài nhi yếu yếu nói: "Họ, bọn họ, cũng, đánh.."
Hàn Phỉ tức giận đến muốn gϊếŧ người.
"Bọn họ là ai?"
"Rất nhiều.."
"Rất nhiều là những ai?"
Nàng phải nhớ kỹ từng kẻ một! Nhưng tiểu hài nhi đột nhiên mím môi không nói lời nào. Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ vấn đề này, cầm bàn chải nhỏ kì cọ thân thể cho tiểu hài nhi. Thật sự là bùn đất trên người tên nhãi con này quá nhiều, lấy tay căn bản là không tẩy rửa nổi, chỉ có thể dùng bàn chải, kì cọ xuống một vòng chính là một tầng bùn đất, lờ mờ còn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn phía dưới. Hàn Phỉ nỗ lực khống chế lực đạo của mình để không làm hắn bị thương, nhẹ nhàng tránh những vết thương, một vào chỗ non mềm nàng dùng tay xoa, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
Lực đạo của Hàn Phỉ rơi xuống trên người tiểu hài nhi, hắn chỉ cảm thấy một trận thoải mái, còn có chút không quen. Bùn đất trên thân chính là một tầng bảo hộ của hắn, từ những lần phải chịu đòn hắn biết rõ, hắn làm bẩn bản thân một ít, những người kia sẽ không muốn chạm vào hắn, như thế hắn sẽ bị đánh ít hơn. Nhưng hiện tại, cô nương mập này tắm rửa cho hắn, còn tẩy rất thoải mái, hắn có chút không thích ứng. Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với hắn tốt như vậy. Cho hắn ăn, giặt chăn cho hắn, bây giờ còn tắm rửa cho hắn, thậm chí còn chưa đánh hắn nữa.
Tiểu hài nhi ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ đang cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, đột nhiên lần đầu tiên cảm thấy, hắn muốn có một thứ. Hắn muốn.. cô nương mập này lưu lại bên cạnh hắn.
Tiểu hài nhi không nhịn được há mồm: "Mập.. Mập mạp."