Lúc Hàn Phỉ mở mắt ra, đã bị người đẩy ngã, nửa ngày sau cũng không lên nổi. Cái cảm giác quen thuộc này dường như có chút giống tình cảnh đã từng xảy ra.
"Mau đứng lên! Chờ chút nữa ma ma sẽ đi ra kiểm tra!"
Hàn Phỉ sững sờ, một lúc sau mới gian nan bò lên, vừa cúi đầu vừa nhìn, suýt chút nữa đã ngất đi, cái bụng khổng lồ này nàng nhớ rõ ràng mình đã tiêu tốn vô số thời gian cùng tinh lực mới tiêu giảm xuống, sao đột nhiên lại trở về rồi? Còn trở về không kém chút nào nữa chứ! Hàn Phỉ cảm giác chân mình quá mệt mỏi, phải gánh chịu thể trọng khổng lồ như vậy, loại cảm giác này đã lâu không gặp rồi. Nàng lại bị người ở phía sau đẩy một cái nữa.
"Còn ngơ ngẩn cái gì, nhanh lên! Ma ma sắp đi qua chọn người rồi! Nếu muốn có được chủ tử tốt, thì phải thông minh cơ trí lên một chút, dừng có đắc tội ma ma! Nếu không bị phân đến lãnh cung thì không có quả ngon để ăn đâu!"
Hàn Phỉ thưa dạ dừng lại, liều mạng muốn ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, nhưng cái bụng tròn vo kia của nàng có hấp khí thế nào cũng vẫn phình ra không ít, nàng đã tận lực rồi a.
Loại cảm giác thật vất vả mới có thể từ một bà mập trở thành gầy rồi lại một lần nữa mập trở lại này, quả thực là quá không dễ chịu, đến nỗi Hàn Phỉ có chút khóc không ra nước mắt. Nhưng may mà nàng là một người có ý chỉ kiên cường, nên rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, dùng ánh mắt nhìn xung quanh. Có rất nhiều người mặc y phục cung nữ đứng thành hai hàng, nàng cũng thế, đứng ở vị trí cuối cùng hàng thứ hai, mà xung quanh, rõ ràng chính là bên trong hoàng cung.
Hàn Phỉ có chút phát mộng, Đào Bảo nói đưa nàng đưa vào trong quá khứ của nam thần, vậy đây là kí ức của nam thần sao? Sao có thể chân thật như vậy? Ngay cả cú ngã vừa rồi cũng rất đau. Kỳ quái nhất là, nàng tại sao lại biến trở về một người vô cùng mập mạp chứ hả?
Hàn Phỉ có chút ưu thương nhìn bàn tay tròn vo của mình, giống hệt cái móng heo, nàng tiêu tốn nhiều tinh lực để giảm béo như vậy, thế mà nháy mắt một cái liền thành công dã tràng, vốn nàng còn đang muốn lấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình để đi gặp nam thần đấy. Ngay lúc Hàn Phỉ đang ưu sầu, mấy vị ma ma đi tới, mà thái độ của vị Ngọc ma ma đi đầu có chút vênh váo tự đắc nhìn quét một vòng nhóm cung nữ mới tới, nhan sắc đều không tệ, thanh tú hợp lòng người, chỉ trừ một kẻ.
Lúc Ngọc ma ma nhìn thấy phía cuối cùng có một cung nữ tròn vo như viên thuốc, sắc mặt có chút không dễ nhìn, ánh mắt đều là vẻ xem thường. Cứ ấn theo hình thể kia, căn bản là không thể tiến vào hoàng cung, cung nữ được tuyển chọn vào hoàng cung cũng vô cùng nghiêm ngặt, dù có là cung nữ cá biệt nhất cũng phải có dáng điệu không tệ, nhỡ may mắn được Hoàng Thượng bất ngờ nhìn tới, mà lâm hạnh thì chim sẻ lập tức sẽ biến thành Phượng Hoàng. Điều này cũng dẫn đến trình tự tuyển chọn cung nữ càng thêm phức tạp, nhưng hình thể của Hàn Phỉ như vậy mà có thể trà trộn vào chỉ có thể có một khả năng, đó chính là bỏ tiền để mua một chân vào. Trùng hợp, Ngọc ma ma lại ghét nhất loại người này, bởi vì nàng chính là một trong sáu người được đi vào hoàng cung để hầu hạ Hoàng Hậu nương nương, tuy không phải là ma ma thân cận bên người, nhưng đủ để nàng ngạo thị quần hùng trong nhóm người này, nhất là, nàng lại là người chủ quản, phụ trách phân phối đám cung nữ mới vào lần này.
Ngọc ma ma cất giọng nói: "Nhóm cung nữ mới vào lần này đã đến đủ chưa?"
"Ngọc ma ma, đã đủ, tất cả đều ở đây, đang đợi ma ma ngài đến phân xứng."
Ngọc ma ma gật gù, tiếp nhận một quyển sổ ghi chép, mở ra nhìn, sau đó ung dung thong thả đi tới trước mặt cung nữ đầu tiên, nhìn trước sau một cái, nói: "Trong nhà làm nghề nông, sở trường là, việc thủ công, tướng mạo bậc trung, được, đi nhà xưởng dệt len đi."
"Tạ ơn ma ma."
"Trù nghệ còn có thể, tướng mạo trung đẳng, đi Ngự Thiện Phòng đi."
"Tạ ma ma."
Ngọc ma ma cứ như vậy nhìn sổ ghi chép, rồi lại đối chiếu cung nữ, sau đó liền phân phối người đến nơi thích hợp, mà điều này, cơ hồ là đã trực tiếp quyết định địa vị của những cung nữ này ở trong cung về sau sẽ ra sao. Nhưng cung nữ bị phân phối nơi không tốt cũng không dám lộ ra vẻ mặt bất mãn, chỉ sợ bị phân phối đi Lãnh Cung, hầu hạ những phi tần bị điên.
Rất nhanh, người này tiếp theo người kia được phân phối đi. Hàn Phỉ ở vị trí cuối cùng cũng hơi khẩn trương, trong lòng nàng không ngừng nói thầm, Tù Tình cung, Tù Tình cung, Tù Tình cung.. Nếu nàng nhớ không nhầm, Vương gia vẫn luôn ở trong cung kia.
"Khéo léo, giỏi Thư Họa, dáng dấp thượng đẳng, không tệ, liền đến chỗ Dương Phi nương nương đi."
Cung nữ được điểm trúng không thể khắc chế mà lộ vẻ vui mừng, ứng tiếng nói: "Tạ ma ma!"
Cuối cùng, Ngọc ma ma rốt cục đi tới trước mặt Hàn Phỉ, cơ hồ là không thể che giấu được sự căm ghét trong mắt. Hàn Phỉ tự nhiên là thấy được, nàng cũng không quan tâm, nhưng trên mặt vẫn làm ra một vẻ lấy lòng.
Ngọc ma ma từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ, ngay cả sổ ghi chép trong tay cũng không muốn lật, lại dương dương nói: "Nhân tuyển trong cung cũng đã phân phối xong, từng cung điện cũng đã đầy người, chỉ còn chừa lại một người, nên xử trí như thế nào mới tốt đây?"
Hàn Phỉ lộ ra vẻ lấy lòng, nói: "Xin ma ma làm chủ."
Ngọc ma ma nhìn Hàn Phỉ lộ ra biểu hiện lấy lòng, càng thêm khinh bỉ, đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn đi cung nào?"
Những người khác đều kinh ngạc một hồi, không biết vì sao Ngọc ma ma lại hỏi như vậy.
Hàn Phỉ sững sờ, nhưng vẫn thăm dò nói: "Nô tỳ muốn đi Tù Tình cung.."
Ngọc ma ma hơi nhướng mày, nói: "Làm gì có cung điện nào như thế, chẳng lẽ là người muốn lừa gạt chơi đùa ta sao?"
Hàn Phỉ càng thêm kinh ngạc, trong lòng có chút hoang mang, nói: "Thật sự không có sao? Tù Tình cung, cung này không có sao?"
Ngọc ma ma càng thêm tức giận, cảm giác mình bị trêu đùa, nói thẳng: "Vừa vặn, ta vừa nhớ tới, vị kia trong lãnh cung còn thiếu một người chăm sóc hầu hạ, liền là ngươi đi, thân hình này vừa đúng có thể chịu được! Cứ như vậy đi, lui ra đi."
Không chờ Hàn Phỉ nói thêm cái gì, Ngọc ma ma đã trực tiếp quay đầu rời đi, chỉ còn lại các cung nữ đang thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng còn dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn Hàn Phỉ. Có người nào không biết, phi tử tiến vào Lãnh Cung trên căn bản là không thể nào có thể đi ra, hầu hạ chủ nhân như vậy cũng nhất định không có đường sống, nô tỳ chính là dựa vào mặt mũi của chủ nhân mà ăn cơm, bị trở thành cung nữ Mạt Đẳng, đãi ngộ của Hàn Phỉ có thể nghĩ a. Nhưng không có ai đi an ủi nàng, hoàng cung chính là nơi mạnh được yếu thua như thế.
Rất nhanh, đã có người tới dẫn những cung nữ mới vào này đến mỗi cung điện được chỉ định, mở ra cuộc đời ở trong cung của các nàng. Mà người phụ trách mang Hàn Phỉ đi về Lãnh Cung là một cung nữ vẻ mặt khá ngạo mạn, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ còn thiếu điều bay lên trời, đầy mặt thiếu kiên nhẫn, ngay cả bước chân cũng nhanh như bay, Hàn Phỉ không thể không chạy bước nhỏ mới miễn cưỡng đuổi theo kịp. Hình thể này của nàng, chạy nhìn rất buồn cười, cung nữ kia cũng cười, nhưng nhờ vậy mà bước chân nàng ta cũng chậm lại một chút, vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt cũng ít đi. Nói cho cùng, cung nữ bị phân phối vào Lãnh Cung đều là người đáng thương mà thôi, giống như nàng vậy, người đáng thương.
Rất nhanh, hai người liền đi đến Lãnh Cung. Hàn Phỉ nghĩ tới vô số lần Lãnh Cung sẽ là bộ dáng gì, nhưng khi thật sự được diện kiến thì mới cảm nhận đầy đủ hết được, đầy vẻ hoang vu.