Bọn họ xuất hiện ở đây chẳng qua là một sự trùng hợp, Tín sứ mang người, trong lúc Hô Duyên Đình cùng Tần Mục đối đầu, hắn vốn định tiến hành đánh lén, không nghĩ tới liền đụng phải Băng Linh. Trùng hợp là Băng Linh lại mang hận ý, hai đội nhân mã ăn nhịp với nhau, Băng Linh phụ trách mang theo người của tín sứ lẻn vào rừng rậm, mai phục bọn họ. Vốn là một chuyện phi thường khó khăn, bởi vì Băng Linh quá rõ ràng, bên người Hàn Phỉ đi theo những ai, những hộ vệ kia không nói, chỉ bằng nam nhân tên là Khôi Nam cũng đủ khó chơi, nhưng Băng Linh không nghĩ tới, Hàn Phỉ lại tự tay giải quyết hộ bọn hắn vấn đề này.
Trong lúc này người nhà họ Dư đang ở phía sau, đúng là bọn họ. Bọn họ nhìn tận mắt chứng kiến Hàn Phỉ như bị phát điên, tự tay gϊếŧ chết từng bộ hạ của mình. Khi đó Hàn Phỉ quá mức đáng sợ, trong đôi mắt cũng không hề có nửa điểm tức giận, giống như một con rối, một thi thể bị khống chế vậy. Kiếm trong tay nàng, trở thành lợi khi cướp đoạt tính mạng, người này nối tiếp người kia ngã xuống. Mà vẻ mặt nàng thậm chí không lộ ra chút nào lay động. Đối thủ như vậy thật đáng sợ.
Lúc đó Băng Linh cả người cứng ngắc, thậm chí muốn chạy trốn, đối đầu với một cỗ máy gϊếŧ người như vậy, bọn họ căn bản không có bất kỳ phần thắng nào! Nàng còn dám gϊếŧ bộ hạ mình như vậy, đối với những người như nàng ta lại càng không lưu thủ! Nhưng tín sứ ngăn cản nàng. Bọn họ cùng nhau trốn ở một bên nhìn thấy một màn cuối cùng. Mà mà cuối cùng này, cũng đủ cho Băng Linh trợn mắt ngoác mồm. Hàn Phỉ lại thực sự ra tay với Tần Vương. Trong một khắc đó, tim nàng ta đều đang nhảy nhót, nhưng đáng tiếc là ở thời điểm cuối cùng, Hàn Phỉ lại tự ngăn cản chính mình. Ngay cả cặp mắt kia cũng biến trở về thanh minh, khác hoàn toàn với vẻ bạo lệ trước đó, hiện tại đây mới là dáng vẻ Hàn Phỉ mà bọn họ quen thuộc.
Lúc này, Băng Linh cùng tín sứ cũng biết, cơ hội của bọn họ đã tới. Hàn Phỉ căn bản không biết, ngay từ lúc bắt đầu nàng đã bị nhìn chằm chằm, thậm chí là tự tay nàng phá tan từng vòng nhân thủ bảo hộ. Tay nàng dần dần không thể nâng lên nổi nữa, một hơi sức lực kia đã dùng hết, nàng đã không còn chút sức lực nào nữa, trên thân lập tức bị đâm thêm vào nhát, đau đớn cũng chết lặng, nhưng cũng thành xông trì hoàn hành động của nàng. Trước mắt bắt đầu mông lung. Mồ hôi che kín mắt nàng. Nhưng hiện tại nàng vẫn toàn lực bảo hộ lấy một người. Đó là tín ngưỡng của nàng.
Cho đến một khắc sau, nàng nhìn thấy từ bên cạnh một người vung kiếm xông lại, kiếm kia nhắm thẳng vào ngực nàng. Hàn Phỉ phản ứng không kịp nữa, thân thể cũng chậm chạm không thể nào tránh thoát, nàng trơ mắt nhìn kiếm phong sắc bén kia, tốc độ giống như bị chậm lại, từng chút một tới gần.
Hàn Phỉ nhắm mắt lại, trong lòng nàng không hề có một tiếng động nói: "Vương gia.. Thật xin lỗi.."
Sau một khắc, eo nàng bị người đưa tay nắm lấy, nàng rơi vào một vòm ngực băng lãnh, cái ôm này còn mang theo khí tức nàng quen thuộc. Bên tai truyền đến tiếng gió sắc bén, cùng với thanh huyệŧ nặng rơi xuống đất.
"Đừng sợ."
Trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn mang theo một tia thanh âm ôn nhu vang lên. Hàn Phỉ ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy một bộ xiêm y màu trắng, còn mang theo từng vết máu. Nàng hoảng hốt phản ứng lại, khí tức này, là nam thần. Nàng ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Tần Triệt. Trong lúc nhất thời, nàng bị mê hoặc. Người này, là Tần Triệt.
Băng Linh cùng tín sứ cũng hoàn toàn biến sắc, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra Tần Triệt vốn bị bọn họ phán xử tử hình laijc ó thể một lần nữa bò lên. Thậm chí hai chưởng vừa rồi hắn đánh ra nhanh đến mức không nhìn thấy rõ. Lực lượng như vậy, làm sao có thể là một người bị bệnh nặng lại còn đang bị thương được?
Hàn Phỉ cũng không hiểu, nàng bị hắn ôm lui về phía sau vài bước, bước chân như nhũn ra, nàng không thể không dựa vào Tần Triệt mới không bị trượt xuống. Nhưng Hàn Phỉ đột nhiên đẩy Tần Triệt ra, nàng lo lắng cấp thiết nhìn bụng hắn, vết thương nơi đó đã không tiếp tục chảy máu nữa.
"Đây là.."
Đầu óc Hàn Phỉ có chút ngơ ngẩn, nàng làm sao cũng không hiểu, vì sao vết thương không cần khâu lại có xu hướng khép lại. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Triệt, hắn vẫn như cũ ôn nhu nhìn nàng. Chỉ là ôn nhu như vậy, có chút xa lạ, mang theo một tia tà khí. Hàn Phỉ chưa từng thấy vẻ mặt Vương gia như vậy.
"Đều lo lắng cái gì! Lên cho ta a! Chẳng qua chỉ là một người bị thương nặng hồi quang phản chiếu thôi! Các ngươi do do dự dự cái gì! Minh Quốc sẽ nhớ kỹ sự trả giá của các ngươi!"
Tín sứ ở bên kia lớn tiếng hò hét. Người áo đen xao động một hồi, lại bắt đầu hành động. Bọn họ đến gần, định dùng chiến lược biển người. Hàn Phỉ hoảng hốt, muốn một lần nữa nắm kiếm lên, nhưng nàng không làm được. Tay nàng không động đậy, đầu ngón tay đều đang run rẩy. Sau đó Tần Triệt tiến lên một bước, nhẹ nhàng lấy thanh kiếm của nàng xuống, kề sát bên tai nàng, thở ra một hơi lạnh, nói: "Chuyện còn lại, giao cho ta đi."
Hàn Phỉ nhìn bàn tay trống trơn.
Hắn nói. "Quay qua bên kia đi, không nên nhìn, ngoan."
Trước mắt lóe lên. Đã không thấy Tần Triệt nữa. Phong thanh ở phía sau vang lên. Tiếng leng keng của binh khí đụng vào nhau. Còn có thanh âm kiếm đâm vào da thịt, cùng với tiếng kêu rên. Mọi thanh âm hỗn hợp ở cùng một chỗ, hình thành một bản hòa âm tử vong. Dần dần, truyền tới bên tai Hàn Phỉ liền trở thành âm thanh ù ù, tiếng động từ từ đi xa, nàng cái gì cũng không nghe thấy, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống hệt như tượng gỗ. Hàn Phỉ cảm giác mình biến mất, nàng không cảm giác được sự tồn tại của mình, nàng đứng ở chỗ này, lại không giống đứng ở chỗ này. Chậm rãi, có một luồng khí tức không thuộc về nàng, đang diễn sinh mà lên, xâm chiếm tâm tư nàng. Sau đó, nàng nghe thấy, thanh âm của Đào Bảo ở trong đầu của nàng vang lên. Gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.
Nàng nghe thấy, hoặc như là không nghe thấy, Đào Bảo đang nói. "Kí chủ, quá trình trao đổi đang tiến hành, ngươi vốn đã hoàn thành toàn bộ tiến hóa, nhưng lại bị ngươi cứng rắn đánh gãy, vì thế hiện tại ngươi bắt đầu phản phệ."
"Kí chủ, ngươi không nên biết rõ tất cả những thứ này, ngươi nên tốt tốt hoàn thành trò chơi thông qua cửa ải, sau đó hoàn thành tiến hóa cuối cùng."
"Kí chủ, chương mới của hệ thống, nhiệm vụ của ngươi không còn là đánh hạ nam thần, ngươi đã trở thành nhân vật chính."
"Kí chủ, hiện tại, ngươi nên thức tỉnh, nhân vật chính mới của ngươi, cũng phải mở ra."
Hàn Phỉ muốn nói chuyện, muốn đáp lại Đào Bảo, nhưng nàng chỉ có thể cực khổ hé miệng một cách vô ích, thanh âm gì cũng không phát ra được. Nàng muốn chất vất Đào Bảo rất nhiều, cái gì là trao đổi, cái gì là tiến hóa, cái gì phản phệ, cùng với.. cái gì là nhân vật chính mới? Nhân sinh của nàng, không phải là nam thần sao? Nhiệm vụ của nàng, không phải là giảm béo sao? Nàng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sao có thể cứ như vậy xong xuôi. Nàng không muốn cái nhiệm vụ mới gì đó, cũng không cần cái gì tiến hóa, nàng chỉ muốn trở lại quá khứ, làm bạn bên người nam thần. Đào Bảo.. Nàng có thể không tiến hóa hay không?
Hai hàng thanh lệ, từ hốc mắt chết lặng của Hàn Phỉ chảy ra. Nàng giống như biết rõ chuyện sẽ phải phát sinh, nhưng không thể ngăn cản.
Nửa ngày sau, thanh âm Đào Bảo chậm rãi truyền đến: "Kí chủ, ta đã từng hỏi ngươi, nếu như ta nói thật xin lỗi, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?"
Không.. Không nên như vậy..
"Kí chủ, ta hiện tại đã biết rõ đáp án, ta.. Thật xin lỗi."