Tần Mục mang người đến gần khu vực Vô Tận Sâm Lâm, liền cảm thấy có một trận cảm giác không tốt lắm. Thấy sắc mặt hắn không dễ nhìn, Hàn Yên đi theo bên cạnh thân thiết hỏi một câu: "Điện hạ làm sao thế?"
Tần Mục lắc đầu, nói: "Không có gì, nghỉ ngơi ở nơi này một chút, toàn quân nghe lệnh, đóng quân tại chỗ!"
Rất nhanh, đội quân rất trật tự bắt đầu đóng trại, mà Tần Mục cũng không có chút ý tứ xuống ngựa cùng chuẩn bị, ngược lại là Hàn Yên đi theo bên cạnh làm hắn có chút nhìn với cặp mắt khác xưa. Vốn tưởng rằng nàng sẽ trở thành một thiên kim nhà giàu phiền toái, không nghĩ tới dọc đường đi này biểu hiện của nàng không tệ, vô luận là lên ngựa hay là chạy đi, không hề than khổ, than mệt, còn tự giác hỗ trợ, làm đủ mọi chuyện trong khả năng. Dù cho trên thân áo vải thô ráp như thế nào đi nữa, tựa hồ cũng không thể che được phong thái của nàng, thậm chí còn càng ngày càng làm nổi bật lên vẻ tinh khiết.
Tần Mục thu tầm mắt lại, sắc mặt có chút thay đổi. Lúc vừa bắt đầu mang binh ra ngoài, vừa vặn chạm mặt với Hàn Yên, mấy ngày nay hắn vì vội vàng cùng Tần Uyên đấu trí đấu pháp, cũng không thể quá đa tâm trên người nữ nhân này, chỉ là nhớ mang máng, tựa hồ rất có hứng thú, nhưng hắn không nghĩ tới, lúc nhìn thấy Hàn Yên, nữ nhân này lại đưa ra yêu cầu đánh cược cùng hắn. Hắn lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp đưa ra yêu cầu cùng hắn đánh cược như vậy, mà đổ ước là tùy ý yêu cầu theo khả năng. Tần Mục vốn không muốn đáp ứng loại đổ ước tẻ nhạt này, nhưng nhìn trên khuôn mặt truyệt mỹ của nữ nhân này còn mang theo một vệt không chịu thua, đẹp đẽ vô cùng, hắn cứ như vậy mà sai quỷ khiến mà đồng ý.
Tần Mục sẽ không quên, sau khi hắn đáp ứng, nữ nhân này lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, giống như gian kế đã được thực hiện, đúng là có mấy phần đáng yêu. Vì thế hắn cố ý thua lần đổ ước kia, chờ xem nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì, vô luận là vạn lạng hoàng kim hay là tiền đồ vô hạn, hắn đều đã đoán qua, nhưng Tần Mục không nghĩ tới, Hàn Yên lại đưa ra yêu cầu được theo quân, theo quân của hắn.
"Tại sao?" Hắn từng nghiêm nghị hỏi.
Hàn Yên chăm chú nói: "Không có lý do gì, điện hạ không phải là đã đáp ứng đổ ước này rồi sao? Vậy sẽ phải làm được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Tần Mục hứng thú, nói: "Theo quân há có thể là trò đùa, ngươi chẳng qua chỉ là một đại tiểu thư quen được nuông chiều, làm sao có thể chịu đựng?"
"Điện hạ, nếu ta không cách nào chịu được, vậy thì Hàn Yên tuyệt đối sẽ không liên lụy điện hạ mảy may, điện hạ đều có thể bỏ lại Hàn Yên trên đường, Hàn Yên tuyệt không dám nhiều lời!"
Cứ như vậy, Tần Mục mang theo nàng đi, mà đi theo với thân phận là thị nữ của hắn.
Hàn Yên lau mồ hôi trên trán, cơn tức giận trong lòng suýt nữa đã tràn ra, nhưng thái độ ôn nhu trên mặt vẫn còn duy trì được vô cùng hoàn mỹ, dù mồ hôi hủy đi dung nhan tinh xảo, nàng cũng cố nhẫn nại xuống.
"Hàn Yên."
"Vâng, điện hạ."
Hàn Yên vội vã đi tới bên người Tần Mục, nỗ lực biểu hiện ra dáng dấp khéo léo, không nghĩ tới, trên mặt mát lạnh, một cái túi nước kề sát vào gò má nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Mục.
"Uống đi, dọc đường đi ngươi không hề uống nước."
Lúc Tần Mục nói đến đây, sắc mặt không hề ba động, giống như đang làm một chuyện cực kỳ bình thường. Hàn Yên không nhịn được lộ ra một nụ cười, tiếp nhận nước, nói: "Điện hạ."
Nhìn nàng hô lên, có vài giọt giọt nước từ khóe môi rơi ra, theo cần cổ trắng nõn đi xuống, thâm nhập vào một nơi thần bí nào đó. Tần Mục phát giác ánh mắt của mình đi chệch, vội vã lôi kéo trở về, chỉ là một vị trí nào đó trên cơ thể có chút rục rà rục rịch, hắn không nhịn được nghĩ, quả nhiên là quá lâu không được phát tiết. Cũng đúng, từ lúc bắt đầu bận rộn chuyện ra quân, hắn liền không lâm hạnh qua mỹ nhân hậu viện của hắn, hiện tại theo bên người một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, có kích động cũng là bình thường. Nếu là trước đây, Tần Mục nhất định sẽ trực tiếp đè người xuống đất giải quyết, hắn không phải là một người sẽ ngột ngạt chính mình, huống chi thân phận người thị nữ này vốn nên bao gồm cả những chuyện 'trên giường' như vậy, nhưng hắn cũng không đồng ý. Không thể nói là ngột ngạt, mà là không muốn cứ như vậy đè Hàn Yên xuống, có vẻ như là.. quá mức chà đạp.
Nhắc tới cũng buồn cười, đây là lần đầu tiên Tần Mục cảm giác mình còn có lúc chính nhân quân tử như vậy, trước đây nếu hắn muốn thì sẽ không do dự mà đoạt lấy, thế gian này còn không có nữ nhân hắn không chiếm được. Nhưng Hàn Yên này lại có vẻ hơi đặc biệt.
Tần Mục đè xuống tâm tình rục rịch, nói: "Ngươi không cần phải đi làm những chuyện kia."
Hàn Yên nuốt ngụm nước trong miêng xuống, nói: "Chuyện gì?"
Tần Mục câu lên khóe môi, nói: "Ngươi là thị nữ thiếp thân của ta, không phải là của người khác, vì thế sau này chỉ cần hầu hạ ta là đủ rồi, nhớ kỹ lấy."
Sắc mặt Hàn Yên có chút hồng, trái tim đập cực nhanh, trong lòng không thể không khâm phục thủ đoạn trêu chọc người của Tần Mục thật sự quá cao siêu, phối hợp với thân phận của hắn, e là cõi đời này không có người nào có thể chống lại sức hấp dẫn của hắn.
"Kí chủ, ngươi động tình sao?" Lúc này, Cảnh Đông đột nhiên nhảy ra.
Sắc mặt Hàn Yên khó chịu, nói: "Câm miệng."
Giọng nói của Cảnh Đông tăng lên chút, nói: "Kí chủ, ngươi không thể động tình, ngươi quên nhiệm vụ ban đầu của mình rồi sao?"
"Cảnh Đông, ta nói câm miệng!"
"Kí chủ, ngươi tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm! Ngươi quên mất nhiệm vụ của mình rồi!"
"Ta không quên! Ngươi dám náo thêm một câu ta liền tống cổ ngươi đi đấy!"
Cảnh Đông trầm mặc, không nói tiếng nào.
Sắc mặt Hàn Yên trở nên rất kém cỏi, Tần Mục thấy thế, không nhịn được hỏi: "Làm sao thế?"
Hàn Yên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì, phiền điện hạ quan tâm."
Tần Mục rên một tiếng, nói: "Ta không quan tâm ngươi."
Hàn Yên cười cười, nhưng phiền não trong lòng lại mạnh hơn, gần đây Cảnh Đông càng ngày càng không nghe lời, lại mất đi tác dụng, hiện tại có chút vô dụng.
Một bên khác, Tần Triệt vừa bước vào rừng rậm một bước, trái tim liền đột nhiên như bị nhéo một cái, hắn dừng bước lại.
Mấy người Tật Phong đi sau cũng dừng lại, sắc mặt nghi hoặc.
"Vương gia, làm sao vậy ạ?"
Tần Triệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía một hướng khác trong rừng rậm, ánh mắt ý vị sâu dài.
Hạc lão mắt sắc nhìn thấy một mảnh rừng tàn khuyết không đầy đủ kia, đồng thời cũng ngửi thấy trong không khí mùi cháy khét, nói: "Nơi này giống như vừa bị đốt cháy, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tật Phong xem xét một lượt, hơi thay đổi sắc mặt, nói: "Không hay rồi! Nơi này có dấu vết có người hoạt động, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có người lại đây."
Mấy người nhìn về phía Tần Triệt.
"Vương gia.."
Tần Triệt thu tầm mắt lại, nói: "Các ngươi tìm một chỗ nấp đi."
Tật Phong kinh ngạc một hồi, nói: "Vậy Vương gia thì sao?"
Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Có một nơi, ta muốn đi một hồi. Ảnh Vệ cũng không cần theo."
Nói xong, Tần Triệt tự mình bước chân đi, Tật Phong muốn theo sau.
"Đủ rồi."
"Vương gia.."
Thân hình Tần Triệt chậm rãi biến mất ở trước mặt mọi người.
Từng Ảnh Vệ hiện thân, có chút do dự, Vương gia không muốn bọn họ đi theo, nhưng chức trách của bọn họ chính là bảo hộ Vương gia, hiện tại không có tin tức như vậy, thật sự có chút bất an.