Hàn Phỉ vùi người trên một đống cỏ khô, bị mọi người thúc giục nghỉ ngơi một lúc. Trên thực tế, nàng không muốn ngủ một chút nào. Một khi yên tĩnh lại, nàng liền không cách nào tránh khỏi sự nhớ nhung đối với Tần Triệt, chỉ cần nghĩ đến Tần Triệt, trong lòng nàng lại chua xót đến muốn khóc. Hàn Phỉ hút hút mũi, ép buộc bản thân đừng nghĩ đến người kia, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man, dần dần, cơn buồn ngủ xũng kéo tới.
Mấy ngày nay bày bố thật sự quá mệt mỏi, thần kinh luôn căng thẳng của Hàn Phỉ sau khi được thư giãn thì cảm giác vô cùng mỏi mệt liền xông tới, làm nàng không bao lâu liền ngủ mất. Bách Lý Mân Tu nhìn nàng hô hấp dần vững vàng xuống, do dự một chút, sau đó cởi ngoại bào trên người mình, cẩn thận từng li từng tí một đắp lên người nàng, còn vô cùng tỉ mỉ che kín từng chút, nhìn khuôn mặt Hàn Phỉ đang ngủ, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng ôn hòa hơn, trong lúc nhất thời, không thể dời được tầm mắt.
Khôi Nam ở một bên ngó ngó, sau đó xoay người, đạo lí phi lễ chớ nhìn hắn vẫn còn biết rõ, chỉ là thầm nghĩ, sợ là Thần Vệ Vân Hỏa đại nhân phải nhanh hơn một bước mới được.
Lúc đội quân của Hô Duyên Đình lại một lần nữa bị quấy rầy không thể ngủ được, Hàn Phỉ lại đang nằm mơ. Nàng ở một mình đứng ở trong rừng, bên người trống rỗng, chỉ có cây cối hình dạng quái dị, vụ khí bao phủ, làm nàng không thấy rõ lắm mọi thứ xung quanh. Mơ hồ, có một tiếng ca từ phía trước vang lên, đứt quãng, không nghe được rõ ràng, làm cả khu rừng cũng nhuốm một bầu không kia quỷ quái.
"Ngài đến a.."
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên. Hàn Phỉ giật mình, lập tức căng cứng, tìm kiếm khắp nơi người vừa nói chuyện, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
"Chúng ta đã chờ ngài rất lâu a, cực kỳ lâu.."
Hàn Phỉ không nhịn được hô to: "Ngươi là ai? Đi ra! Đừng ẩn giấu nữa!"
"Ta vẫn luôn ở nơi này, người không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn luôn ở đây."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Ngươi là ai?"
"Ta à, ta chính là mảnh rừng rậm này, nơi này hết thảy đều là ta, ngài quên rồi sao? Đúng vậy, thời gian đã quá xa xưa, ngài cũng đã quên a.."
Thanh âm trầm thấp còn mang theo vô tận hoài niệm cùng thất lạc.
Trong lòng Hàn Phỉ có một trận cảm giác quen thuộc quái dị, nói: "Ngươi.. Tên gì?"
"Vô Tận."
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Vô tận? Nơi này.. Là Vô Tận Sâm Lâm?"
"Vâng.. Bệ hạ."
Hai chữ phía sau khiến tim Hàn Phỉ run lên, nàng không nhịn được ôm đầu, trong đầu tựa hồ né qua từng hình ảnh.
【 ta nguyện thần phục ngài, tùy ngài sử dụng, ta nguyện hóa thành vũ khí của ngài, để ngài cầm trên tay, vượt mọi chông gai)
【 ha ha, ngươi a, chính là quá nghiêm túc, không cần như vậy)
【 bệ hạ, xin ngài ban tên cho)
【A.. vậy Vô Tận được không, vô biên vô tận, phù hợp với dáng vẻ của ngươi, vĩnh viễn tồn tại)
【 Vô Tận.. Sau này, ta chính là Vô Tận)..
【 bệ hạ, ngài nên rời đi, nơi này quá nguy hiểm, Thần Vệ đại nhân sẽ che chở ngài rời đi)
【 vậy còn ngươi? Ngươi không đi sao)
【 bệ hạ, ngài còn nhớ ta từng nói gì không? Nguyện vì ngài, vượt mọi chông gai)
【 Vô Tận! Biến thành người! Đi theo ta! Ngươi là người bạn tốt nhất của ta)
【 bệ hạ, Thần Vệ đại nhân đang đợi ngài, mà ta.. nhất định phải lưu lại, vì ngài mà đóng giữ nút giới này, chỉ cần có ta ở đây, bất kỳ người nào cũng đừng hòng bước qua kết giới)
【 Vô Tận)
【 đúng rồi, bệ hạ, hôn lễ của ngài cùng Thần Vệ đại nhân, Vô Tận không thể tham gia, ngài nhất định phải cùng Thần Vệ đại nhân hạnh phúc)
【 không)..
【 bệ hạ, Vô Tận đại nhân đã biến mất)
【 bệ hạ)
* * * Hàn Phỉ liều mạng gõ lên đầu, nỗ lực đánh đuổi những lời đối thoại này ra khỏi đầu mình. Một cành cây dài vươn tới, nhẹ nhàng đụng vào vai Hàn Phỉ, giống như người vậy, giống như là đang an ủi nàng.
"Bệ hạ, không nhớ ra được chính là quên a, bệ hạ."
"Ngươi là.. Vô Tận.. Vô Tận.."
Danh tự này là nàng đặt, không, không phải nàng, người kia không phải là nàng.
"Bệ hạ, phải cẩn thận chút, người kia.. sẽ phản công, bệ hạ, Vô Tận tạm thời không thể hành động, khống chế bên ngoài bị chém đứt, bệ hạ lập tức đi tới nơi sâu trong rừng."
"Đau.. Đau quá.. Không! Không được!"
Hàn Phỉ miễn cưỡng bị đau tỉnh, vừa mở ra mắt, liền đối đầu với vẻ mặt lo lắng của Bách Lý Mân Tu.
"Ngươi tỉnh rồi, có phải gặp ác mộng không? Không sao chứ?"
Bách Lý Mân Tu đỡ Hàn Phỉ, nhìn nàng đầu đầy mồ hôi, thoáng đau lòng cầm ra khăn thay lau giúp nàng.
Hàn Phỉ thở hổn hển, lắc đầu, nói: "Ta không sao."
Nàng đẩy Bách Lý Mân Tu ra, đưa tay che trước ngực, dường như còn có thể cảm giác được một trận khiếp đảm trong mộng kia, còn có một.. thanh âm quen thuộc. Vô Tận.. Là ai? Là mảnh rừng rậm này sao? Nó gọi nàng là bệ hạ, giống như Khôi Nam, xem nàng là thần nữ sao?
Hàn Phỉ không nhịn được nhìn về phía chiếc vòng tay trên cổ tay, giờ khắc này, vòng tay vốn mộc mạc tự nhiên lại đang phát ra hồng quang mơ hồ, giống như đang bị triệu hoán.
Bách Lý Mân Tu thấy vẻ mặt Hàn Phỉ có gì đó không đúng, nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nói: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Bách Lý Mân Tu nghĩ ngợi một lúc, nói: "Hai canh giờ."
Hàn Phỉ đón đến, liền bò lên, nói: "Bọn họ tiến công thế nào?"
"Tất cả dựa theo kế hoạch."
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Ta xem xét một hồi, cảm thấy không thể đơn giản như vậy."
Hàn Phỉ muốn nhớ lại thanh âm nhắc nhở trong mộng kia, mơ hồ, trong lòng có một luồng bất an trỗi dậy. Còn không chờ Hàn Phỉ nhắc nhở, đã nhìn thấy Tiểu Mễ vội vội vàng vàng chạy tới, nói: "Hàn cô nương không hay rồi! Cháy!"
Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, quay đầu nhìn lại, quả đúng là không sai, ở nơi đóng quân của Hô Duyên Đình truyền đến ánh lửa, trong không còn mang theo mùi cháy khét.
"Tình huống thế nào?"
"Lúc chúng ta rút lui, liền phóng hỏa! Cũng phá hỏng luôn đường sống!"
Lúc Tiểu Mễ nói đến đây ngữ khí còn mang theo vẻ vô cùng sốt ruột, có chút hoang mang lo sợ. Hàn Phỉ bắt đầu lo lắng, quay đầu gọi Bách Lý Mân Tu, nói: "Tiểu Bạch! Ngươi chạy nhanh hơn ta! Đi nhìn xem tình hình thế nào!"
Bách Lý Mân Tu không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái, liền biến mất ở tại chỗ.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Tiểu Mễ, triệu tập tất cả mọi người lại đây! Nhanh! Còn nữa, gọi Tiểu Ngộ Không đến cho ta!"
"Vâng!"
Hàn Phỉ ép buộc bản thân tỉnh táo lại, đợi đến khi tất cả mọi người được triệu tập tới, thế lửa đã rất mạnh, lan tràn đến đây, không khí cũng bắt đầu nóng rực lên. Bởi vì thế lửa, rất nhiều độc trùng độc xà cũng bị xua đuổi lại đây, lít nha lít nhít trải trên mặt đất, suýt nữa làm không có chỗ đặt chân, may là người nhà họ Dư đã chế tác bột phấn khắc chế, mới miễn cưỡng khiến những độc trùng độc xà này đi đường vòng, nhưng nhìn tràng cảnh đó cũng cảm thấy có chút khủng bố.
Vẻ mặt mọi người cũng rất hoang mang, con mắt không tự chủ được nhìn về phía Hàn Phỉ, đều đang đợi Hàn Phỉ chỉ lệnh.
Hàn Phỉ nhìn thế lửa, quyết định thật nhanh nói: "Hướng về nơi sâu trong rừng, toàn bộ di chuyển!"
Mệnh lệnh hạ xuống, tất cả mọi người lên đường.