Nhưng Bách Lý Mân Tu rất nhanh lại rút về tay.
Hàn Phỉ bị xoa đầu có chút chưa hoàn hồn lại, tóc cũng rối loạn, biểu hiện có chút dại ra.
Bách Lý Mân Tu câu lên khóe môi, nói: "Ngươi nói rất đúng, đây mới chính là Hàn Phỉ mà ta biết."
Hàn Phỉ đột nhiên phì cười ra tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng nàng nằm lăn trên mặt đất, làm cho Bách Lý Mân Tu bên cạnh đầu óc có chút mơ hồ. Hàn Phỉ thật vất vả mới ngưng được cười, phối hợp với nước mắt còn lưu lại trên mặt, thật sự khiến người ta đoán không ra tâm trạng nàng.
Nhưng tâm tình Hàn Phỉ đúng là tốt hơn rất nhiều, không hiểu ra sao đã được mấy câu nói của Tiểu Bạch chữa trị.
Nàng chân thành nhìn hắn, trong mắt lóe tinh quang, nói: "Ngươi, Tiểu Bạch."
Bách Lý Mân Tu đón đến, trong lòng có chút không muốn tiếp thu tiếng gọi này, dường như, trước đây rất lâu, hắn đã từng nghe quá lời nói như thế.
Hàn Phỉ đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, nói: "Tiểu Bạch, mục đích của ngươi là gì?"
Lời nói thình lình của Hàn Phỉ khiến Bách Lý Mân Tu nhíu nhíu mày. Vẻ mặt Hàn Phỉ vô cùng chăm chú. Khi tâm tình nàng được khôi phục, thì IQ của nàng cũng trở về. Hàn Phỉ tất nhiên sẽ không coi Bách Lý Mân Tu là nam nhân ôn nhu như nước trong tiểu thuyết ngôn tình, luôn xuất hiện trong những lúc nữ chính cần, còn sẽ việc nghĩa chẳng từ nan dâng lên tất cả.
Đây không phải tiểu thuyết, mà nàng cũng không phải là nữ chính đẹp đẽ mỹ lệ làm rung động lòng người. Nàng là Hàn Phỉ, còn là một nữ nhân có vóc người mập mạp, vừa bị nam thần vứt bỏ, là tội phạm bị đế quốc truy nã. Nàng không chịu được sự ôn nhu của Thái tử điện hạ Vân Hỏa quốc đâu.
Bách Lý Mân Tu giống như phát giác ra giờ phút này Hàn Phỉ tựa hồ đã quay lại là nữ nhân thông tu trong kí ức của hắn, dường như vừa rồi dáng vẻ yếu đuối của nàng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, nhanh đến mức chẳng khác nào ảo giác.
Bách Lý Mân Tu không giải thích, chỉ theo lời của Hàn Phỉ nói: "Các tiểu quốc liên hợp, thành lập liên minh, bốn nước lớn chính là đối tượng đứng mũi chịu sào nhận công kích, mà khu vực biên cảnh Vân Hỏa quốc không thể tránh khỏi bị thế lực đối địch thâm nhập, ta cũng cần đến đây điều tra một phen."
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Ngươi nhất định nắm rõ tình hình của ta."
Bách Lý Mân Tu không có phủ nhận.
Hàn Phỉ nói tiếp: "Bên cạnh ta theo rất nhiều người, điểm này nhất định rất khó tránh khỏi tai mắt của người khác, dù cho ta tận lực giảm bớt hành tẩu trước mắt mọi người, nhưng chỉ cần là kẻ có tâm là có thể điều tra ra được, vùng này đã tới gần biên cảnh.."
Giọng nói của Hàn Phỉ chậm rãi chìm xuống, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch, ngươi đang hoài nghi ta liên hợp với các tiểu quốc mưu đồ phản nghịch sao?"
Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi nghĩ ta là người như vậy sao?"
Hàn Phỉ híp mắt, thay đổi vẻ mềm yếu vừa nãy, nói: "Tiểu Bạch, ngươi hãy nói cho ta biết, phải hay không phải."
Bách Lý Mân Tu kiên định lắc đầu: "Không phải."
Hàn Phỉ từng bước áp sát, nói: "Vì sao lại không phải? Bây giờ thiên hạ đại loạn, ta bị ép trở thành tội phạm truy nã của Hàn Linh, toàn quốc trên dưới chờ bắt ta để thu được tiền thưởng, quốc gia như vậy, ta phản nghịch cũng không có gì kỳ quái, không phải sao?"
Bách Lý Mân Tu vẫn cứ lắc đầu: "Ngươi không phải."
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Tiểu Bạch, ngươi quá mức nhân từ."
Đột nhiên, Hàn Phỉ búng tay một cái, mấy nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, cấp tốc bao vây Bách Lý Mân Tu ở giữa. Mà mấy người kia, chính là chính là mấy người Tề Ngộ Không. Bách Lý Mân Tu nhìn quét một vòng, sắc mặt cũng không chút thay đổi, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hàn Phỉ, nói: "Hàn Phỉ, ngươi muốn làm gì?"
Hàn Phỉ quyết tâm, nói: "Hàn Linh không có nơi nào muốn dung nạp ta, ta muốn rời khỏi nơi này, nói vậy Bách Lý điện hạ sẽ hết sức vui vẻ giúp ta việc này."
Từ lúc Bách Lý Mân Tu xuất hiện, Hàn Phỉ liền sản sinh suy nghĩ như vậy. Nơi này đã tới gần biên giới, biên cảnh hai nước có một đoạn phòng thủ vô cùng sâm nghiêm, binh lính hai nước đều sẽ đóng ở nơi đó, mà nhóm người bọn họ, nhất định phải xuyên qua tuyến phòng thủ này. Hàn Linh, đã không có chỗ cho bọn họ dung nạp. Hàn Phỉ có thể không để ý sinh tử của bản thân, nhưng hiện tại, có rất nhiều người lựa chọn đứng sau lưng nàng, Hàn Phỉ biết rõ, trên người nàng đã gánh vác quá nhiều kỳ vọng, nàng nhất định phải vì người giành lợi ích.
Nàng rất cảm kích Tiểu Bạch vừa rồi lúc nàng khó chịu đã xuất hiện, thậm chí là an ủi nàng. Nhưng.. thật xin lỗi. Nàng chỉ có thể làm như vậy. Vì thế vừa rồi nàng đã ra lệnh cho năm người Tiểu Ngộ Không.
Bách Lý Mân Tu thoáng suy tư liền hiểu rõ ý tứ của Hàn Phỉ.
Hắn thở dài một hơi, nói: "Ngươi muốn tiến vào Vân Hỏa quốc?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không, ta muốn đi Thanh Nguyên quốc."
"Vì sao?"
"Thái tử điện hạ sợ là sẽ nhớ hành động của Hàn Phỉ ngày hôm nay, Hàn Phỉ đắc tội, nhưng mong rằng điện hạ đừng tính toán, chúng ta chỉ cần.. an toàn không lo xuyên qua Vân Hỏa quốc."
Đúng vậy, từ lúc vừa bắt đầu, ánh mắt Hàn Phỉ đã khóa chặt vào đế quốc xa xôi nhất, Thanh Nguyên, đó là lựa chọn tốt nhất hiện tại của nàng. Vô luận là Hàn Linh, hay là Vân Hỏa, cũng quá mức rung chuyển, không thích hợp ở lâu.
Bách Lý Mân Tu trầm giọng nói: "Vân Hỏa có thể dung nạp ngươi."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Bách Lý điện hạ nói giỡn, ngươi có thể xuất hiện ở đây, cũng có nghĩa là hoàng thất Vân Hỏa quốc đã có cử động, các ngươi dứt khoát sẽ không ngồi chờ chết, tất nhiên sẽ chủ động tấn công, vậy thì khu vực thành trấn gần biên giới sẽ là nơi đầu tiên chịu khổ, sợ là chúng ta còn chưa kịp cắm rễ, đã bị biến thành pháo hôi."
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu nặng nề, nhưng cùng lúc đó còn có một tia vui mừng. Đúng vậy, Hàn Phỉ hắn biết, nên có dáng vẻ như thế này.
"Vậy ngươi có từng nghĩ tới, ta muốn mời ngươi đến."
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Cái gì?"
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu vô cùng chăm chú, cơ hồ là nói từng chữ: "Gia nhập Vân Nến quốc."
Mấy người Tề Ngộ Không kinh ngạc, bọn họ nhìn vị Thái tử điện hạ của Vân Hỏa quốc này, hắn xuất hiện ở đây đã là rất kinh ngạc, nhưng từ lời nói của hắn và thủ lĩnh có thể thấy, tựa hồ hai người còn có cảm tình không nói rõ ra được. Chỉ là.. đường đường là một Thái tử điện hạ, lại đang đại diện quốc gia hoan nghênh một đám người hỗn độn bọn họ gia nhập lãnh thổ của hắn. Đây là đang tạo quan hệ sao? Không, không đúng! Tề Ngộ Không đột nhiên hiểu được, vị Thái tử điện hạ này thật ra là chỉ hi vọng thủ lĩnh gia nhập đất nước hắn thôi!
Sau khi hiểu ra, Tề Ngộ Không nhất thời cảm thấy trên đầu Tần Vương điện hạ nhiều thêm một vệt xanh biếc (Hương: Bị cắm sừng á).
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy lời nói của Bách Lý Mân Tu, lòng nàng không thể tránh khỏi động đậy, nhưng vẫn kiềm chế lại. Vân Hỏa, không phải là lựa chọn tốt nhất.
Bách Lý Mân Tu thấy vẻ đấu tranh trong mắt Hàn Phỉ, lập tức một luồng thỏa mãn thăng lên trong lòng. Hắn tiến lên một bước, đột nhiên đưa tay về phía Hàn Phỉ, trên khuôn mặt tuấn mỹ trên có một loại tình cảm không rõ ý vị.
Hắn đứng lại, thanh âm trầm thấp nói: "Ta, Bách Lý Mân Tu, Thái tử Vân Hỏa, mời ngươi gia nhập Vân Hỏa chúng ta, tại đây lập lời thề, quyết không đổi ý."
Hàn Phỉ sững sờ ở tại chỗ. Dường như, trước đây thật lâu, nàng đã từng nghe qua lời nói giống như thế.
【 Bệ hạ, nếu như người quay đầu lại, ta vẫn luôn ở nơi này)
【 Bệ hạ, trên đời này, cũng không chỉ có hắn làm bạn ở bên cạnh ngài)
【 Bệ hạ, lúc đó.. Ngài sẽ nhìn thấy ta)