Nhưng mà, còn không có chờ hai người đi được vài bước, đã nhìn thấy mấy nam nhân bao vây bốn phía, ngăn trở đường đi.
Sắc mặt Khôi Nam lập tức âm trầm lại. Hắn không thích động thủ. Nhưng nếu có người muốn ra tay, hắn sẽ không lưu tình. Nhưng điều này tất sẽ dẫn lên chú ý, đây là điều bệ hạ không muốn nhìn thấy.
Hác lão bản thu hồi suy nghĩ, thay đổi sắc mặt, kéo kéo tay áo Khôi Nam, nói: "Đừng nói chuyện, để ta ra mặt, chúng ta không thể bị người nhìn chằm chằm vào lúc này."
Khôi Nam trầm mặc một lúc, thu hồi bước chân, đứng lại. Hác lão bản biết hắn đã chịu thỏa hiệp, liền điều chỉnh ngữ khí, tiến lên một bước, treo lên nụ cười rất chuyên nghiệp, nói: "Hướng đại ca, điều này nhất định là hiểu nhầm, thủ hạ này của ta có chút kích động, vừa rồi vì quá lo lắng cho ta, mới dẫn tới hiểu nhầm."
Hướng Chấn Thiên cảm thấy chuyển biến tốt là tốt rồi, càng ngày càng cảm thấy cô nương này hiểu chuyện, nghĩ đến bản thân còn chưa cưới vợ, nhất thời trong lòng lại nổi lên một trận hỏa nhiệt.
Hướng Thiên Nga từ nãy tới giờ bị cho làm thành phông nền có chút không cam lòng, nhưng đến cùng vẫn không dám ở trước mặt công chúng làm mất mặt mũi của huynh trưởng. Lúc sau đoàn người thực sự ngồi ở trong khách sạn, còn có một bình trà thượng phẩm, không khí này nhìn qua, còn có chút hài hòa quỷ dị.
Hướng Chấn Thiên hào sảng cười nói: "Hác cô nương là vào thành mua đồ sao? Dễ bàn dễ bàn, Hướng Chấn Thiên ta tuy không được tính là nhân vật nổi danh, nhưng một số nhân mạch vẫn có, cũng có thể giúp một tay. Cũng không cần Hác cô nương phải chạy tới chạy lui."
Hướng Thiên Nga ngồi ở một bên, một tay nâng chén trà, thiếu kiên nhẫn nói: "Còn Hác cô nương, phi, đầu lưỡi không xương, ta cũng là cô nương tốt đấy!"
Hướng Chấn Thiên quát lớn: "Tiểu Nga!"
Hướng Thiên Nga bĩu môi, không muốn nói chuyện, chỉ là con mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Khôi Nam ngồi đối diện giống như một pho tượng. Hác lão bản cũng không để lời nói của Hướng Thiên Nga ở trong lòng, đối với nàng mà nói, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu lông tóc chưa mọc đủ thôi, không cần để vào trong mắt, ngược lại cái tên Hướng Chấn Thiên này có thể giúp nàng tiết kiệm không ít chuyện đấy, dù sao trong này có một ít đồ vật là Hàn cô nương lén lút nhờ nàng đi chọn mua, rất nhiều thứ cũng vô cùng hiếm thấy, không phải đơn giản là có thể mua được, ngay cả nàng cũng không đoán được Hàn cô nương muốn những vật này làm gì. Hiện tại có người trong thành hỗ trợ, thời gian của bọn họ sẽ càng dư dả hơn một ít.
Nghĩ đến điều này, nụ cười trên mặt Hác lão bản càng thêm rực rỡ. Mà đối ứng với nhau, sắc mặt Khôi Nam thì càng lúc càng kém.
Hắn bóp chặt chén trà trong tay đến suýt vỡ nát. Tại sao phải cười đến rực rỡ với một tên nam nhân không có ý tốt với mình như thế! Chẳng lẽ nàng lại yêu thích loại hình nam nhân như vậy sao?
Tâm tình Khôi Nam rất táo bạo, cúi đầu uống một hớp trà, cảm nhận được nước trà xuyên qua miệng, rớt tại ổ bụng trống rỗng, cảm giác càng táo bạo. Hắn là một người đến nội tạng cũng không có, chỉ có một túi da người, không, chính hắn đã không được coi là người, cũng khó trách Hác lão bản sẽ càng nghiêng về người đàn ông này.
Hác lão bản không biết giờ khắc này trong lòng Khôi Nam đang suy nghĩ cái gì, nhưng cái này cũng không trở ngại nàng cảm thấy được tâm tình bộ xương này dường như không đúng lắm, nhưng bị vướng bởi Hướng gia huynh muội ngồi đối diện, không tiện nói thẳng ra miệng, mà ở dưới đáy bàn, lặng lẽ chạm thử tay hắn.
Khôi Nam nhận ra được động tác của Hác lão bản, hơi có chút kinh ngạc, khuôn mặt vừa trung thực vừa anh tuấn đương nhiên có chút phát hồng, hắn vô thức cúi đầu.
Hác lão bản viết chữ trong lòng bàn tay hắn.
【 Làm sao)
Sắc mặt Khôi Nam càng đỏ, hơi lắc đầu một cái.
Ánh mắt Hác lão bản xéo qua nhìn thấy động tác nhỏ như tức phụ của Khôi Nam, nội tâm khiếp sợ, còn có chút ngứa ngáy, hận không thể đưa tay đi vò đầu hắn một hồi, nhưng ngẫm lại thân phận của hắn, lại từ bỏ.
Hướng Chấn Thiên tựa hồ chú ý tới Hác lão bản mất tập trung, đón đến, nói: "Hác cô nương, các ngươi hiếm khi mới đến thành này một chuyến, chắc là còn chưa được tham quan, vừa vặn ta có chút rảnh rỗi, không bằng huynh muội chúng ta dẫn các ngươi đi dạo, được chứ? Hơn nữa những thứ các ngươi cần, thủ hạ của ta cũng phải chuẩn bị trong một thời gian."
Hác lão bản phục hồi tinh thần lại, gật gù, nói: "Vậy làm phiền Hướng đại ca."
Bốn người đứng dậy, bắt đầu đi dạo trong thành. Không thể không nói, không hổ là thành trấn nổi danh lấy vũ lực làm đầu, trên đường phố hầu như đều là võ quán chiếm đa số, nam nhân tới lui hành tẩu hầu như đều có vóc người khôi ngô, cánh tay, vòng eo của nữ nhân cũng có chút thô, nhìn vẫn rất dọa người, tình cờ có người nhìn thấy Hướng Chấn Thiên còn chủ động chào hỏi, nhìn là thấy hai huynh muội này ở trong thành vẫn có chút quyền lực.
Trong lòng Hác lão bản có chút đắn đo, không chú ý tới tốc độ của mình đã chậm lại, Khôi Nam nhìn thấy, vô thức chậm lại theo, thân thể vừa đứng lại, liền tách ra một khoảng cách với Hướng Chấn Thiên, chọc cho sắc mặt hắn vô cùng khó chịu nhìn lại. Mãi đến khi phía trước phát ra tiếng ồn ào mới khiến Hác lão bản ngẩng đầu lên nhìn sang, đã nhìn thấy ở khu đất trống phía trước có một vòng nam nhân vây quanh, mỗi tên nhìn đều giống như không dễ trêu, đang kêu gào cái gì đó, biểu hiện vô cùng hưng phấn.
"Đánh a! Đúng là mất mặt! Dùng lực a!"
"Né tránh! Còn không mau né tránh! Ngu xuẩn a!"
"Ôi, lại ngã xuống! Đứng lên!"
"Tiếp tục đánh a!" Từng tiếng kêu gào truyền đến.
Hác lão bản nghi hoặc hỏi: "Bọn họ đang làm gì thế?"
Hướng Chấn Thiên cười cười, nói: "Đây là truyền thống của thành, trong thành sùng kính vũ lực, là nam nhân, có cái gì không hợp, vậy thì đánh một trận lại nói, không có gì là đánh nhau không thể giải quyết, nếu có, vậy thì đánh hai trận, chuyện gì cũng xong."
Hác lão bản: "..."
Tha thứ nàng chưa từng thấy phương thức giải quyết mọi chuyện đơn giản lại thô bạo như vậy! Khôi Nam đứng ở một bên, sau khi nghe thấy câu nói này lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Hướng Thiên Nga bĩu môi, nói: "Có cái gì mà ngạc nhiên, đúng là một kẻ đến từ nông thôn, cái này cũng không hiểu! Ta đoán phía trước đánh nhau là hai võ quán đối diện, bọn họ luôn đối chọi gay gắt, võ quán có thực lực càng mạnh, mới càng có thực quyền, vì thế đánh nhau cũng không kỳ quái. Chỉ cần không gây mất mạng người là tốt rồi."
Hác lão bản lắc đầu một cái, nói: "Vậy hay là chúng ta đi vòng qua đi."
Nàng đối với mấy chuyện đánh gϊếŧ này luôn luôn không có hứng thú gì.
Hướng Chán Thiên đưa tay ngăn cản Hác lão bản, nói: "Hác cô nương, chớ vội đi, ta dẫn ngươi đi xem một chút, võ quán trong lúc ẩu đả cũng rất có ý tứ."
Nói xong liền đi lên phía trước, Hác lão bản không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo. Chỉ là vừa mới tới nơi, đã nhìn qua giữa khe hở của đoàn người ở máu huyết vẩy tung, có một người máu me khắp người nằm trên đất, kêu thảm.
Hác lão bản đối với máu có chút choáng váng, vô thức lùi lại hai bước, suýt chút nữa đứng không vững. Khôi Nam đứng phía sau vốn là thời khắc đều nhìn chằm chằm nàng, hiện tại vừa nhìn thấy nàng sắp ngã chổng vó, vội vã ôm chặt lấy nàng, ấn đầu nàng vào trong lồng ngực của mình, nói: "Đừng xem."
Hác lão bản sững sờ tựa trong lồng ngực của hắn, một mùi vị kì lạ truyền đến, nhưng giờ khắc này, nàng lại không cảm thấy buồn nôn, trái tim còn đập vô cùng nhanh chóng.