Lúc cảm giác máu tươi tung tóe trên tay gần như suýt làm hắn sụp đổ. Nửa đêm tỉnh mộng, hắn từng nảy sinh suy nghĩ muốn hủy diệt tất cả, thậm chí gϊếŧ cả Hàn Phỉ. Chỉ có như vậy, tất cả mọi thứ mới sẽ không phản bội hắn, mọi thứ hắn có mới có thể nắm thật chặt. Tần Triệt dùng tất cả lực khí mới có thể khắc chế chính mình, duy trì được dáng vẻ bình thường hiện tại, nhưng.. cảm giác khoảng cách vừa rồi của Hàn Phỉ, đã phá hoại tất cả mọi sự bình tĩnh mà Tần Triệt thật vất vả mới tạo ra được.
Hắn chậm rãi đứng lên, một cỗ hắc khí từ giữa lông mày hắn ngưng tụ, nếu không phải bị mặt nạ chống đỡ, e là giờ khắc này hắn đã giống như ác quỷ địa ngục rồi.
Hàn Phỉ đã rời đi, lúc này ủ rũ dừng bước lại, tựa người trên một cây khô, thở dài một hơi. Gần đây quá nhiều chuyện phát sinh, làm tâm thần nàng cũng không thể ổn định lại, một mực lúc này Đào Bảo lại không có tung tích, làm cách nào cũng không liên lạc được, lòng nàng vẫn chưa bao giờ yên ổn, vì thế vừa rồi mới không nhịn được mà nói với Tần Triệt những câu nói kia. Hàn Phỉ biết rõ, nàng có chút nôn nóng. Nhưng lại không thể để ai biết.
"Đồ nhi, ngươi đang có chút sốt ruột a."
Giọng nói của Hạc lão truyền đến từ phía sau. Hàn Phỉ giật mình, vội vã quay đầu lại, đã nhìn thấy sư phụ mình chắp tay sau lưng, đứng phía sau nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa nghĩ đến sư phụ, sắc mặt Hàn Phỉ liền đỏ, nói: "Sư phụ.."
Hạc lão đến gần, nói: "Hắn chính là một tên đầu gỗ, làm sao hiểu được ngươi có ý gì nha, đồ nhi ngươi còn không rõ ràng lắm sao?"
Hàn Phỉ sững sờ, yên lặng mà cúi thấp đầu, rầu rĩ nói: "Sư phụ, là ta quá thiển cận sao? Ta chỉ muốn một chút hồi báo.."
Trả giá một thời gian quá dài, sẽ khiến người ta có chút đòi hỏi, Hàn Phỉ biết rõ người động tình trước sẽ thua, nàng cũng biết không thể thắng nổi, nhưng nàng không nhẫn nại được.
Hạc lão nhìn dáng vẻ đồ nhi mình nhiều tâm sự, biết rõ nàng thật sự không bỏ xuống được chuyện này.
"Đồ nhi, sư phụ hỏi ngươi, vì sao ngay từ đầu đã chọn hắn?"
Hàn Phỉ trầm mặc rất lâu.
"Là đồng tình sao?" Hạc lão lại hỏi.
Lần này Hàn Phỉ không trầm mặc nữa, lập tức phủ nhận: "Không phải!"
"Cũng đúng, thiên hạ này quá nhiều người đáng thương, sao có thể đồng tình hết được, nếu không phải là đồng tình thì là vì cái gì? Hắn không có thân phận địa vị, ngay cả thân thể cũng chỉ là một cái ấm sắc thuốc, có chỗ nào đáng giá?"
Hàn Phỉ phản bác: "Không phải, sư phụ!"
Hạc lão nhìn Hàn Phỉ gấp đến đỏ mặt muốn giải thích, cười híp mắt nói: "Ngươi xem ngươi một chút, sư phụ chỉ nói Tần Vương một câu không phải, ngươi liền bắt đầu gấp đỏ mắt, ngươi đây là có tình ý quá sâu a."
"Ta.."
"Trước tiên không cần lên tiếng, nghe sư phụ, tính tình Tần Vương kia mọi người đều biết, không phải là ta nói, mấy ngày tiếp xúc với hắn, người lạnh như băng như thế, sư phụ cũng không biết sao ngươi có thể chịu đựng lâu như vậy, ta nói a, người bình thường không quá ba ngày lập tức liền thu thập rời đi!"
Hàn Phỉ nghe xong cũng không nhịn được cười một cái. Xác thực, tính tình kia của nam thần sợ là bao nhiêu người cũng chịu không được, nhất là lúc mới quen, quả thực, động một chút là muốn móc mắt nàng, động một chút là quanh thân tỏa ra khí tức đông chết người, căn bản chính là khiến người tránh xa ngàn dặm.
"Nhưng ngươi lại có thể tiếp thu, đồng thời còn động tình, như vậy trên người hắn nhất định có thứ khiến ngươi kiên trì, vật kia rất trọng yếu, sư phụ không biết, tất cả mọi người không biết, nhưng.. nơi này của ngươi biết rõ."
Hạc lão vỗ vỗ ngực trái của mình, nói: "Đồ nhi, sư phụ muốn hỏi ngươi yêu thích hắn là vì cái gì, ở ngoài sáng biết rõ hắn là một người như thế nào vậy mà vẫn động tâm, lý do khiến ngươi kiên trì kia nhất định rất trọng yếu, hãy nghĩ đến lý do kia."
Hạc lão đón đến, lại nói: "Gần đây ngươi hành động có chút gấp gáp, sư phụ không biết ngươi có chỗ nào phiền não, nhưng phiền não như vậy không thể chi phối ngươi, nhất là lúc đối xử cảm tình, không có cách nào khác, ai bảo ngươi thích một tên đầu gỗ, ngươi phải chuẩn bị thật tốt để Trường Kỳ Kháng Chiến thôi."
Đáy lòng Hàn Phỉ ấm áp, không nhịn được mềm mại hô một tiếng: "Sư phụ.."
Hạc lão dốc hết ra một hồi, nói: "Ôi, đừng gọi sư phụ như vậy, sư phụ biết mình rất trâu bò."
Trong lòng Hàn Phỉ thoáng buông lỏng một chút, sựu thấy vọng vừa rồi ép nàng tới không thở nổi kia cũng tiêu tan. Đúng vậy, thích Tần Triệt, cũng đã sớm biết hắn không phải là một mối lương phối, nhưng nàng vẫn cứ việc nghĩa chẳng từ nan, vậy thì hiện tại ăn năn hối hận làm cái gì. Đổi một góc độ khác, vừa rồi nam thần xin lỗi, cảm giác có lỗi kia đã xem như rất tiến bộ rồi! Nếu là trước đây, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Nàng lại còn chưa thỏa mãn, vẫn muốn nghĩ!
Hàn Phỉ nhất thời hối hận đến xanh cả ruột, vừa rồi nàng biểu hiện cũng chẳng ra sao, dựa vào trí thông minh cùng tính tình của nam thần như vậy làm sao có thể nghe không hiểu ý tứ chân chính của nàng. Được rồi, nhanh đi giải thích thôi! Không thể để cho quan hệ của bọn họ thật vất vả mới có thể thân mật lại bị cách ly được!
Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa muốn trở lại. Hạc lão nhìn bộ dáng này của nàng cũng biết, lắc đầu thở dài nói: "Thật sự là con gái lớn không lưu được a, đi thôi đi thôi."
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười cảm kích, nói: "Sư phụ!"
Hạc lão ngẫm lại bổ sung một câu: "Đồ nhi, nếu như hắn không hiểu, ngươi phải dạy hắn thôi! Dạy đến khi hắn học được là tốt rồi!"
Hàn Phỉ tất nhiên hiểu ra, quay về phía Hạc lão cúc cung một hồi, vội vã chạy về phòng của Tần Triệt. Vừa chạy, Hàn Phỉ vừa tức giận chính mình lập dị, cũng suy nghĩ xem chút nữa phải giải thích thế nào mới tốt.
Nhưng khi nàng trở lại, phát hiện Tần Triệt đã không ở đó nữa, chỗ hắn ngồi đã trống rỗng, lại có một thứ rơi trên mặt đất.
Hàn Phỉ nhìn thấy đó là một sợi dây lụa màu trắng, là sợ dây lụa nàng đưa cho nam thần. Nàng vội vã chạy tới nhặt lên, dây lụa bị bùn đất làm bẩn một chút, nàng đau lòng vỗ vỗ, nắm vào trong tay, nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy thân hình Tần Triệt ở đâu. Trong lúc nhất thời, tâm tình nàng rơi xuống.
Một bên khác, Hác lão bản thu thập xong nhân mã liền xuất phát, mà Khôi Nam cũng thay đổi khải giáp trên người thành một bộ y phục phổ thông, đi theo bân cạnh Hác lão bản cùng tiến vào thành.
Hác lão bản nỗ lực ngó lơ Khôi Nam. Sau khi vào thành, mọi người liền tản ra, mỗi tiểu nhị trong tay cũng cầm một danh sách, theo thứ tự là thứ được liệt kê ra, tỷ như như là Khôi Chính Quân cần rất nhiều vàng mã, nến hương, không sai, đây chính đồ ăn của bọn họ, dù sao họ cũng không phải là người sống, ăn không được đồ ăn của người sống.
Mà thôn dân thôn Thủy Biên thì trực tiếp muốn các loại lương thực phụ, mà người nhà họ Dư càng chú trọng phối hợp Dưỡng Sinh cùng dinh dưỡng, cùng với một ít dược thảo tương đối hiếm thấy.
Vì vậy cần thu mua trong phạm vi lớn, vì vừa muốn tăng nhanh thời gian, vừa muốn giảm thiểu quá nhiều người hành động một chỗ dẫn tới bất tiện. Mà Khôi Nam hết lòng tuân thủ mệnh lệnh của Hàn Phỉ, bảo hộ Hác lão bản. Vì vậy, còn lại đến cuối cùng, Hác lão bản cùng Khôi Nam đơn độc ở cùng một nơi.
Hác lão bản: Nàng tại sao phải phân phối thủ hạ mình đi chọn mua đồ! Ngu xuẩn muốn chết!