Hàn Phỉ thu tầm mắt lại, nhìn về phía Hác lão bản, thấy vẻ mặt nàng không giống giả bộ, vô cùng chân thành, thời khắc này, đáy lòng Hàn Phỉ dâng lên một dòng nước ấm, nói: "Ta biết rồi."
Khôi Nam đứng ngoài cửa cũng sửng sốt. Hắn yên lặng mà cúi thấp đầu, nắm chặt nắm đấm, hắn đột nhiên cảm thấy hành động của mình ở trong phòng vô cùng vô lễ. Hắn thậm chí ngay cả giải thích cũng không có một câu, cứ như vậy đáng xấu hổ mà chạy trốn, hắn căn bản không xứng với phẩm chất của một người lính! Mấy câu nói cuối cùng của Hác lão bản kia đã khiến Khôi Nam hiểu rõ một đạo lý, Hác lão bản là người cùng chiến tuyến với bệ hạ, thậm chí có thể nói là người có ảnh hưởng rất lớn. Mà hắn, ngu xuẩn đến mức đắc tội với đồng minh của mình! Trong lòng Khôi Nam có chút loạn.
Mặt khác, Hàn Phỉ sau khi từ trong phòng Hác lão bản ra ngoài, sắc mặt liền bắt đầu chìm xuống, nàng phát hiện mình đã quá ngây thơ, thậm chí khoảng thời gian này còn có chút dương dương tự đắc, mới có được một chút lực lượng liền bắt đầu đắc ý, mà không biết ngần ấy lực lượng ở trong thế đạo hỗn loạn căn bản không đáng nhắc tới, một khi chiến tranh bắt đầu bạo phát, nàng căn bản chẳng là cái gì, chứ đừng nói gì đến việc bảo hộ bất kì người nào!
Hiện tại, nàng không chỉ muốn bảo hộ nam thần, nàng thậm chí còn muốn trở thành người giám hộ cho những người khác! Nàng không muốn để cho thôn dân thôn Thủy Biên một lần nữa không được ăn cơm, nàng không muốn để cho cả nhà họ Dư vì tin tưởng mà đi theo nàng thất vọng, nàng không muốn để cho Khôi Chính Quân ngàn dặm xa xôi bôn ba vì nàng mà đến thật sự biến thành từng bộ hài cốt.
Hàn Phỉ biết rõ, nàng ở đây là một người sống sờ sờ, nàng bắt đầu để ý những người đứng bên cạnh nàng, thế giới của nàng từ từ lớn lên, mà năng lực của nàng, lại xa xa không đủ. Mang theo tín niệm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, Hàn Phỉ khiến Khôi Nam truyền lệnh xuống, bảo mọi người cũng chuẩn bị xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập đồ đạc, cũng phân phối xong tất cả dược tài Hác lão bản mang tới, mà bản thân nàng lại đi về phía phòng Tần Triệt. Vừa đi vào, đã nhìn thấy Tần Triệt đã tỉnh, đang trầm tư gì đó, thấy nàng đi vào, ánh mắt hắn khẽ động.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, tiến lên, nói: "Vương gia, chúng ta phải đi rồi."
Tần Triệt trầm giọng nói: "Bọn họ đuổi theo à?"
Hàn Phỉ lắc đầu nói: "Không xác định, nhưng tám chín phần mười là thế, chúng ta phải di chuyển."
Tần Triệt trầm mặc nháy mắt, nói: "Nếu như ta muốn tự đi lại, duy trì trong thời gian dài nhất, nàng có thể làm được không?"
Trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng, thậm chí còn cảm giác đau đớn. Nàng nhớ lại hình ảnh kia, đôi chân chồng chất vết thương của hắn. Hàn Phỉ rất muốn nói không, nói không làm được, nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt Tần Triệt, nàng không làm được.
Nàng nhắm mắt, thấp giọng nói: "Ba ngày, dài nhất là ba ngày."
Tần Triệt gật đầu, nói: "Vậy là đủ."
Sức lực của Hàn Phỉ lập tức giống như bị móc mất một khoảng trống, nhưng nàng không có cách nào ngăn cản hắn, vào lúc này, đây là lựa chọn tốt nhất.
Có vẻ vẻ mặt Hàn Phỉ quá khó nhìn, Tần Triệt đột nhiên nói: "Hàn Phỉ, lại đây."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, sững sờ, nhưng vẫn là chậm rãi tiến lên, nói: "Ừm."
Sau đó dưới sự khiếp sợ của Hàn Phỉ, hai tay Tần Triệt chống lên thành ghế, chậm rãi đứng lên, hắn làm rất chậm, giống như một cỗ máy rỉ sét lâu ngày, động tác vặn vẹo lại khó coi. Nhưng Hàn Phỉ nhìn chằm chằm, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chậm nửa nhịp, khó có thể tin nhìn hắn, run giọng nói: "Vương gia, chàng, chàng.."
Rõ ràng trên đùi hắn không có xe lăn vạn năng! Rõ ràng nàng còn chưa châm cứu cho hắn! Chuyện này có nghĩa là.. Đây là Tần Triệt tự mình đứng lên?
Vẻ kinh sợ trên mặt Hàn Phỉ khiến Tần Triệt rất vừa lòng. Hắn buông tay ra, chậm rãi rời khỏi tay vịn của ghế tựa, lúc mới bắt đầu còn có một tia lay động, nhưng sau đó hắn đứng rất vững, rất thẳng, giống như ngọn núi.
"Hàn Phỉ, nàng đừng lúc nào cũng cho rằng ta quá mức nhu nhược."
Đôi mắt Hàn Phỉ có chút ưướŧ áŧ, nàng phải siết chặt tay mới không khiến mình quá mức thất thố.
"Chuyện này, là từ khi nào?" Nàng nhẹ giọng hỏi. "Tại sao không nói cho ta biết?"
Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Thủ đoạn của Hạc lão thủ rất đáng khâm phục."
Hàn Phỉ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, mạnh mẽ lau lau đôi mắt một lúc, ngữ khí mang theo vẻ kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi! Đó là sư phụ của ta!"
"Nhưng ta, chỉ có thể đứng lên."
Hắn nhẹ nói. Trong giọng nói, còn có một tia run rẩy. Đúng vậy a, Hàn Phỉ sao có thể không nhìn thấy, chỉ bằng một động tác đứng thẳng, đối với Tần Triệt mà nói, cũng đã là vô cùng khó khăn. Càng đừng nói đến chuyện đi lại.
"Hàn Phỉ, ta không thể tới bên cạnh nàng."
Hàn Phỉ cắn môi dưới, lớn tiếng nói: "Chàng không đến được! Ta đến! Những bước còn lại, ta đến là tốt rồi! Chàng chỉ cần đứng ở đó, chỉ đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích là tốt rồi!"
Nói rồi, Hàn Phỉ đột nhiên tiến lên ba bước, tới gần Tần Triệt, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, mà khí tức lạnh lùng mà trong trẻo của Tần Triệt lại càng tràn vào chóp mũi Hàn Phỉ, nàng thậm chí không thể khắc chế được mà muốn ôm chặt lấy hắn.
Khi hắn đứng lên, khi khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, Hàn Phỉ mới hoảng hốt ý thức được, thì ra hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, thì ra bả vai hắn cũng có thể rộng như vậy, thì ra lồng ngực cho nàng đầy sự an tâm trước lúc hôn mê không phải là ảo giác của nàng, không phải là giả.
Hàn Phỉ hung tợn nói: "Chàng xem, ta đi tới, chàng không thể đi thì có làm sao! Thiên hạ lớn như vậy, ta vẫn sẽ đi với chàng!"
Tần Triệt cúi đầu, đã nhìn thấy Hàn Phỉ nín giận, khuôn mặt tròn phát hồng, từ góc độ này nhìn xuống, êm dịu như chiếc bánh bao mới ra lò, vô cùng đáng yêu. Ý cười nơi khóe môi hắn càng sâu. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn giấu đi sự vui sướng của bản thân, thậm chí còn vô cùng thú vị muốn nhìn dáng vẻ nàng vì hắn mà sốt ruột.
Hàn Phỉ căn bản không biết, lúc trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, là điều khiến người ta vui vẻ cỡ nào, cũng không biết lúc đó đôi mắt nàng sáng ngời rung động lòng người bao nhiêu. Đứng hồi lâu, Hàn Phỉ phát hiện thân thể Tần Triệt có chút rung động, dọa nàng vội vã đỡ lấy nam thần, lo lắng nói: "Nhanh ngồi xuống! Chàng bây giờ vẫn chưa thể đứng thẳng lâu như vậy!"
Nhưng không chờ Hàn Phỉ đỡ nam thần ngồi xuống, một cánh tay đưa tới, kéo nàng vào lồng ngực, sau đó thanh âm trầm thấp ở đỉnh đầu nàng vang lên.
"Hạc lão, ngài đến rồi vì sao không tiến vào?"
Thân thể Hàn Phỉ cứng đờ, nghiêng đầu qua chỗ khác, đã nhìn thấy sư phụ mình đứng một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành théo.
Hạc lão rên một tiếng, nói: "Vương gia, lão phu giúp ngươi đứng lên, cũng không phải là vì để ngươi ôm đồ nhi của ta!"
Tần Triệt buông tay ra, Hàn Phỉ lập tức lùi về sau vài bước, sắc mặt có mấy phần phát hồng. Hạc lão càng xem càng uất ức, tuy hắn làm sư phụ, không nên làm khó chuyện hôn nhân đại sự của đồ nhi, nhưng nhìn Tần Vương như thế, rõ ràng là thân thể của con ma ốm, hắn cũng luôn cảm thấy vị Vương gia một bụng ý nghĩ xấu, có thể lừa gạt đồ nhi ngoan của lão, nhưng hết lần này tới lần khác lại không bắt được nhược điểm, ngay cả vết thương trên chân của hắn kia tựa hồ cũng chứng minh Tần Vương đối với Hàn Phỉ là có chân tình thực lòng. Nhưng Hạc lão luôn cảm thấy, sự tình không hề đơn giản như vậy! Không thể không nói, gừng càng già càng cay! Nhưng đáng tiếc, Hạc lão đã không thể đoán ra được, tâm tư vị Vương gia này có bao nhiêu thâm trầm.
"Đồ nhi, sư phụ nghe nói ngươi muốn khởi hành thật sao?"
Hạc lão vừa nói, vừa hữu ý vô ý dùng thân thể mình ngăn trở tầm mắt Tần Triệt, nỗ lực đem hai người cách xa một chút.
Tần Triệt mang theo mặt nạ không nhìn ra vẻ mặt, giống như không có phản ứng gì. Nhưng không có ai nhìn thấy, ánh mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm.