Hàn Phỉ không thể nghĩ tới loại độc như vậy mà vẫn có người đi nghiên cứu, quả thực là không có thiên lý! Thoát khỏi nơi này, cấp bách!
Hàn Phỉ trước tiên kiểm tra những đồ vật đem theo trên người mình một phen, thuốc bột đã không còn nhiều, không thể sử dụng trên diện tích lớn, mà các nàng, có đến ba người. Trước tiên Hàn Phỉ thử đẩy đẩy cửa, đương nhiên đẩy không ra, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, sau đó nàng đến xem cửa sổ, ánh mắt sáng lên, phía dưới cửa sổ là đất trống, nhưng độ cao cũng không thấp, nhảy xuống phải cần dũng khí a.
"Các ngươi muốn đi theo ta không?"
Hàn Phỉ nghiêm túc hỏi Đóa nhi cùng Phù Nương, lại bổ sung một câu: "Ta cũng không thể bảo đảm có thể sống sót thoát ra, chỉ có thể nói, ta sẽ tận lực."
Đóa nhi cùng Phù Nương liếc mắt nhìn nhau, nặng nề gật đầu, trong lòng Hàn Phỉ thầm thở ra một hơi, nói: "Vậy được, chúng ta trước thu thập vải vóc ở chỗ này, cột lại với nhau thành một sợi dây."
Ba người tách ra hành động, thu thập toàn bộ vải vóc trong căn phòng, ngay cả khăn trải bàn cũng không bỏ qua, toàn bộ buộc lại với nhau thật chặt chẽ, sau đó thả ra ngoài cửa sổ, độ cao không sai biệt lắm.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Ta đi xuống trước, các ngươi theo sát phía sau, đừng sợ."
Đóa nhi có chút bận tâm, nhưng vẫn không nói gì, có chút ngoài ý muốn là động tác của đại thẩm không chậm chạp chút nào, ngược lại vô cùng nhạy bén, cơ hồ là nhảy vài cái sẽ xuống đến nơi.
Đối với Hàn Phỉ lúc còn ở hiện đại chơi đùa leo vách núi mà nói, chút độ cao này, chỉ là trò trẻ con. Lúc hai chân chạm tới mặt đất, Hàn Phỉ nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai liền đưa tay ra hiệu bọn họ mau xuống đây.
Đóa nhi có chút sợ sệt, nhưng dưới sự giục giã của Hàn Phỉ vẫn đánh bạo bò xuống, may là tuổi nàng còn nhỏ, động tác nhạy bén, cũng cơ linh, hữu kinh vô hiểm leo xuống tới mặt đất, người duy nhất còn lại chính là Phù Nương. Hàn Phỉ cho rằng sẽ có hơi phiền toái, nhưng không nghĩ tới động tác của Phù Nương cũng tương đối nhanh chóng, là nàng đã đánh giá thấp một nữ nhân phải trải qua đau khổ rồi, sau đó ba người liền nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, có người đến mở khóa đưa cơm, sau khi vào phòng nhìn thấy cửa sổ mở toang, cùng với dây vải đang rủ xuống, lập tức hô to: "Có người chạy trốn! Có người chạy trốn! Người đâu mau tới đây!"
Toàn bộ hậu viện Phương gia trở nên hỗn loạn, rất nhiều hộ vệ bắt đầu chia nhau phong bế mỗi một lối ra, chỉ cần người vẫn còn ở bên trong, thì sẽ tuyệt đối không ra được. Trên thực tế, ba người Hàn Phỉ thực sự không ra được. Các nàng trốn ở trong một cái hang nước, nhìn hộ vệ tuần tra khắp nơi, trong lòng nặng nề. Nàng đã đánh giá thấp Phương gia này rồi. Kẻ dám nghiên cứu chế tạo thuốc bệnh điên thì chắc chắn có mưu đồ không nhỏ, vậy nơi này nhất định là thủ vệ nghiêm ngặt.
Hàn Phỉ có chút buồn bực, không có Đào Bảo, đồ vật mang theo trên người nàng lại còn quá ít, một khi mất đi thời cơ, như vậy hậu quả có thể nghĩ.
Chờ một hồi, người lục soát cuối cùng cũng coi như tạm thời rời khỏi chỗ này, Hàn Phỉ vội vã leo ra, mang người chạy vào một cái sương phòng gần nhất, đi không bao lâu, chỉ nghe thấy một trận tiếng nói chuyện.
"Quá mạo hiểm! Chất độc này còn chưa hoàn thành, liền gióng trống khua chiêng thí nghiệm như thế, nếu như bị phát hiện, Phương gia chúng ta liền xong!"
"Cha, ngươi đúng là lo lắng quá nhiều, làm sao có thể bị phát hiện chứ? Chỉ cần chúng ta hành sự cẩn thận một chút, sẽ không sẽ có vấn đề, cha, chúng ta không thể chờ đợi mãi như vậy, ngươi xem một chút, hiện tại tình hình Hàn Linh như thế nào, từ bên kia tiền tuyến truyền đến tin tức, Vân Hỏa đã có động tĩnh, Thanh Nguyên bên kia biên giới cũng không yên ổn, đợi đại chiến kéo dài, Phương gia chúng ta cũng chỉ là thành tù binh thôi! Cha, ngươi cam tâm như vậy sao?"
Im lặng một lúc, không có tiếng trả lời, dường như người kia đang suy tư cái gì đó.
"Cha, ta biết rõ ngài đang lo lắng nếu bị phát hiện, Phương gia chúng ta sẽ bị truy nã, nhưng ngàu suy nghĩ một chút, loạn thế xuất anh hùng, ngài còn muốn làm một thương nhân tầm thường mặc người chém gϊếŧ sao? Chỉ có nắm giữ thực lực, nắm giữ thế lực, đủ để xây dựng một lãnh địa của chúng ta! Độc này, chúng ta là tình thế bắt buộc."
"Những điều ngươi nói ta há lại không biết, nhưng, nhưng, từ khi bắt đầu thí nghiệm độc này, đã có bao nhiêu người phải chết! Là hơn hai trăm người đấy! Bãi tha ma sau núi cũng sắp không còn đủ chỗ chôn rồi! Cái này, đây là chuyện thương thiên hại lý a!"
"Cha, người làm việc lớn, làm sao có khả năng không có tổn thương? Chẳng qua chỉ là hơn hai trăm người! Chỉ cần thành công thì tất cả đều đáng giá!"
"Vạn nhất không thành công thì sao? Ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Cha! Ngài còn nói như vậy ta sẽ nổi giận đấy! Ngài đúng là rất cố chấp, vì thế Phương gia ở trong tay ngài trước sau cũng chỉ có bộ dáng này, nói chung kế hoạch này sẽ không thay đổi! Một khi đã bắt đầu, chúng ta cũng không còn đường lui nữa rồi."
Một tiếng thở dài trầm trọng qua đi, giọng nói già yếu lại vang lên: "Hi vọng chuyện này có kết quả, thì dù trời phạt như thế nào ta cũng nguyện một mình gánh chịu."
"Cha, ngài cúng quá tin những thứ này, thế đạo ngày nay, cường giả mới là vương đạo, cái gì mà trời phạt, đều là lừa gạt người a! Được rồi, cha, ta đi xử lý chút chuyện, nghe nói có mấy con chuột chạy trốn, muốn bắt trở về trước tiên phải đốt lửa hun khói, gϊếŧ gà dọa khỉ."
Dứt lời, tiếng bước chân truyền đến, Hàn Phỉ vội vã ẩn nấp thật kĩ, sau đó mới giương mắt nhìn lại, đã nhìn thấy một người trẻ tuổi ăn mặc hào hoa phú quý nhanh chân đi xa. Hàn Phỉ đoán chắc, tên kia chính là công tử nhà họ Phương Phương Minh Hiện. Kẻ lòng dạ ác độc ác độc như vậy mà lớn lên cũng ra dáng lắm.
Hàn Phỉ híp mắt, một tia sát cơ chợt lóe lên, người ác độc như thế căn bản không xứng sống trên cõi đời này, nhưng hiện tại nàng còn không có năng lực đối phó, trước tiên trốn khỏi nơi này mới là quan trọng!
Hàn Phỉ chờ một hồi, nhìn thấy lại có một nhóm hộ vệ từ phía hành lang đi tới, nàng lập tức sốt ruột, quay về phía Đóa nhi cùng Phù Nương hô: "Đi! Đi vào!"
Ba người lập tức chạy vào trong phòng, Hàn Phỉ nhìn thấy một lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, đã nhìn thấy ba vị khách không mời mà đến, vô thức liền muốn gọi người, Hàn Phỉ rên một tiếng, lập tức xông tới, móc trong ngực ra một con dao găm, may là lúc ở Thần Nông Giá nhìn thấy con dao sắt thuốc này thuận tay liền cầm về, không nghĩ tới lại có lúc phát huy được tác dụng.
Dí dao găm vào cổ người kia, Hàn Phỉ hạ giọng nói: "Ngươi tốt nhất đừng lên tiếng."
Phương Dạ Túc chưa từng thấy đại thẩm nào lại có động tác linh mẫn như vậy, thậm chí trong nháy mắt lúc hắn sắp mở miệng đã lập tức chạy lại đặt dao găm trên cổ hắn, trong lúc nhất thời, ba chữ 'Có ai không' đã lên đến miệng cũng bị nuốt vào.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Hàn Phỉ cười nhạt một chút, quay về phía Đóa nhi nói: "Đóa nhi, đóng cửa."
"Vâng, đại thẩm!"
Phương Dạ Túc muốn đưa tay sờ về phía bên hông mình, nhưng Hàn Phỉ trực tiếp dùng lực, con dao găm cắt ra một tia máu trên cổ lão, Phương Dạ Túc lập tức cứng đờ, không dám làm liều nữa.
"Tốt nhất ngươi không nên khinh cử vọng động, hoặc là ngươi có thể thử xem dao của ta có sắc bén hay không, Phù Nương, lấy đồ vật bên hông của hắn xuống."
Phù Nương lập tức tiến lên, tìm tòi bên hông lão, lấy ra một đò vật có hình tròn, nhưng nhìn không ra tác dụng gì.
Hàn Phỉ híp mắt nhìn một chút, nói: "Cẩn thận một chút, để qua một bên đi, vật này sẽ gây ra tiếng động."
Sắc mặt Phương Dạ Túc lập tức biến đổi: "Làm sao ngươi lại biết? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hàn Phỉ cười nhạo: "Hiện tại ta biết rõ rồi đấy. Ngươi chắc chắn là đang muốn tìm người đến cứu ngươi, vậy thứ đó còn có thể có tác dụng nào khác sao?"