Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 28: Khen Thưởng Cuối Cùng



Câu nói này trực tiếp khiến dao găm kia dừng lại.

Trái tim Hàn Phỉ đập đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, nhưng cuối cùng nàng cũng coi như giữ được tính mạng.

Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào trêи thân Hàn Phỉ, môi mỏng khẽ mở, nói: "Nói lại lần nữa."

Hàn Phỉ da đầu run rẩy, mới ý thức lời mình vừa nói có ý tứ gì, nhưng vào lúc này nàng không thể không nhắm mắt nói: "Ta nói là, ta có thể trị hết độc trêи người ngươi."

Hàn Phỉ thức thời thay đổi ý tứ lời mình vừa nói.

Nhưng rõ ràng người kia không thèm chịu nể mặt mũi, nhàn nhạt nói: "Giết."

Cô Ma Ma phù phù một tiếng quỳ xuống, nói: "Vương gia, tha cho Hàn Phỉ đi, đứa nhỏ này chính là đầu óc không tỉnh táo lắm, đã đắc tội Vương gia."

Hàn Phỉ mãnh liệt gật đầu, so với tính mạng, tựa hồ thừa nhận đầu óc mình có vấn đề đơn giản hơn nhiều.

Ngón tay Tần Triệt gõ từng nhịp trêи ghế, trái tim của Hàn Phỉ theo ngón tay hắn mà nhảy lên từng hồi, chỉ lo hắn một giây sau liền tung ra lời nói tàn nhẫn.

Cô Ma Ma quyết tâm, lại nói: "Hàn Phỉ là tú nữ trong dánh sách đăng kí vào A Mã Cung, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ biến mất a! Vương gia ngài bỏ qua cho Hàn Phỉ lần này đi!"

Vạn bất đắc dĩ, Cô Ma Ma không thể làm gì khác hơn là lấy ra một cái cớ như thế.

Nào biết, điều này khiến ánh mắt Tần Triệt đình trệ một hồi, chậm rãi nói: "A Mã Cung?"

Hàn Phỉ vừa nhìn thấy có hi vọng, không thể nghĩ đến thân phận này lại còn có thể lợi dụng một phen, liền vội vàng gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, ta tới A Mã Cung để huấn luyện, vì lẽ đó ngài có thể tha cho ta hay không? Hãy nghĩ tới việc ta có thể giúp ngài chữa khỏi độc tố trêи người, còn có.."

Hàn Phỉ do dự một chút, vẫn là cắn răng nói: "Chân ngươi không đứng lên nổi, ta vừa chạm thử, mạch máu của ngài là bị ngăn chặn, phỏng chừng lúc khí trời chuyển sang lạnh lẽo hoặc có mưa sẽ có chút cảm giác chứ? Thế nhưng cảm giác kia là đau đớn, nhất định rất khó chịu, ta có thể giúp ngài giảm bớt điều này."

Cô Ma Ma con mắt phát sáng, liền nói: "Ngươi, ngươi nói đều là thật?"

Hàn Phỉ bổ sung một câu: "Ta có thể thử xem, thế nhưng, ta không bảo đảm."

Lúc này, dao găm vẫn còn ở trêи cổ Hàn Phỉ, thậm chí càng gần hơn một bước, làm Hàn Phỉ sợ đến nỗi lập tức thêm một câu: "Ta có tám thành nắm chắc!"

Nửa ngày, Tần Triệt câu câu khóe môi, nói: "Để xuống đi."

"Vâng, chủ nhân."

Tật Phong thu hồi dao găm lùi sang một bên, như một cỗ máy giết người yên tĩnh.

Tâm tình Hàn Phỉ đang treo ngược cuối cùng cũng hạ xuống được một nữa, lúc này đau đớn ở mắt cá chân lại một lần nữa xông tới, vừa rồi quá sợ hãi còn chưa chú ý đến, hiện tại tâm tình vừa buông lỏng xuống liền đau đến nỗi nàng sắp khóc đến nơi.

Tần Triệt chú ý tới vẻ mặt nàng có chút thay đổi, quay về Tật Phong nói: "Đem chân nàng ta nắn lại đi."

"Vâng."

Hàn Phỉ còn chưa kịp từ chối, chỉ nghe thấy RẮC! Một tiếng trật khớp xương vang lên, đau đến nỗi nàng phải hét lên nhưng lại chặt chẽ che miệng, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

Hoàn thành nhiệm vụ Tật Phong liền lui về.

Tần Triệt liếc mắt nhìn thân thể khổng lồ của Hàn Phỉ, thấp giọng nói: "Đứng lên đi."

Hàn Phỉ cả người như là mới được vớt từ trong nước ra, quần áo cũng ướt mồ hôi, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tạ ơn Vương gia."

Lập tức liền phí sức chín trâu hai hổ mới chống đỡ thân thể mình đứng lên, nhưng lúc này cả người cũng vô cùng chật vật, đứng ở nơi đó không động đậy.

Cô Ma Ma có lòng muốn nói cái gì, thế nhưng lại không biết nói từ đâu, trong lúc nhất thời, ba người cũng trầm mặc.

Tần Triệt nhắm mắt lại, nói: "Đi đi, nhớ kỹ, mỗi đêm đúng giờ này lại đây một chuyến, thực hiện lời hứa của ngươi."

Hàn Phỉ đáp lại, bộ dáng ngoan ngoãn như một con con thỏ.

Cô Ma Ma hạ thấp người, nói: "Nô tỳ xin lui."

Tần Triệt ân một tiếng, không có nhìn bọn họ.

Cô Ma Ma dẫn Hàn Phỉ lui ra, lúc bà đang nhanh đóng cửa lại, Hàn Phỉ không nhịn được ngẩng đầu nhìn một chút, người kia vẫn ngồi trêи ghế, thân hình nhỏ yếu, cả người tắm dưới ánh trăng, tựa như trong suốt, tựa như duy mỹ.

Nhưng Hàn Phỉ biết rõ, người này, dù cho thân thể có yếu đuối, nhưng khí thế của hắn không giảm bớt chút nào.

Đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, Hàn Phỉ theo Cô Ma Ma trở lại gian phòng của mình, cũng lại một lần nữa bị ghìm không cho tiết lộ một chữ với ai mới được Cô Ma Ma chấp thuận cho trở về phòng, mãi đến khi nằm trêи giường, Hàn Phỉ mới phục hồi tinh thần, nàng còn sống.

"Đào Bảo, ngươi đừng giả chết, ngươi có phải là có chuyện nên nói rõ ràng với ta hay không?"

Trong câu nói này, mang theo lạnh lùng trước nay chưa từng có.

Cảm tình của Hàn Phỉ đối với hệ thống này có thể nói là số âm, nhưng trước mắt lại không thể không nể mặt.

"Kí chủ, chúc mừng ngươi hoàn thành bước thứ nhất, sau này không ngừng cố gắng!"

Hàn Phỉ tức giận đến đau cả ruột, nói: "Ta suýt chút nữa bị giết! Hoàn thành bước thứ nhất cái đầu ngươi!"

"Kí chủ có chỗ không biết, 1 khi sinh mệnh kí chủ xuất hiện nguy cơ, hệ thống sẽ tự động hộ thể."

Hàn Phỉ hứng thú, nói: "Vậy ngươi vừa rồi sao lại không giúp ta?"

"Điều kiện để được hộ thể là người muốn giết kí chủ không phải nam thần"

Ý tứ chính là, chỉ cần nam thần kia muốn giết nàng, nàng vẫn phải chết.

Hàn Phỉ nỗ lực để cho mình không bị tức giận đến nỗi ngất đi, cười gằn nói: "Rất tốt, nhiệm vụ này căn bản không phải cái gì Giảm Béo Kiện Thân Đánh Hạ Nam Thần, mà thuần túy chính là đem ta cải tạo thành nô ɭệ của tên kia! Ta làm cái gì đều phải lấy hắn làm chủ, hắn muốn giết ta, ta cũng thể phản kháng!"

Gặp Quỷ!

Oán hận trong lòng Hàn Phỉ đã lên tới cực điểm.

Đào Bảo vội vã trấn an nói: "Kí chủ đừng nóng giận! Nam thần không phải là người như vậy!"

"Hắn có phải người như vậy hay không đêm nay ngươi còn không nhìn thấy sao? Hắn căn bản là không có có tình cảm! Hắn có khác gì khối băng đâu!"

"Kí chủ, nam thần rất đáng thương."

"Ta có đáng thương không? Ta không đáng thương sao? Không hiểu ra sao lại đi tới nơi này, còn gặp cái nhiệm vụ quỷ dị, không hoàn thành liền sẽ chết, ta chỉ muốn sống sót cho tốt mà thôi, tại sao lại khó như vậy!"

Nói tới chỗ này, Hàn Phỉ nỗ lực kìm nén nước mắt, hít sâu từng hơi, toàn bộ thân thể như một tòa núi lớn chập chùng.

"Kí chủ, nếu như Đào Bảo nói cho ngươi biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này ngươi sẽ nhận được một phần thưởng sau cùng, ngươi sẽ suy nghĩ khác chứ?"

Hàn Phỉ ghét bỏ nói: "Thưởng cái gì?"

"Quay về hiện đại."

Bốn chữ này vừa hạ xuống, trong mắt Hàn Phỉ tỏa ra một vầng hào quang chói mắt.

"Ngươi, ngươi có ý gì? Trở lại hiện đại.. Thế nhưng nhục thể của ta không phải là đã bị thiêu sao? Ta làm sao trở lại?"

"Kí chủ đừng coi thường ta, ta vì kí chủ một lần nữa tìm kiếm một thân phận mới thật sự chỉ là trò trẻ con thôi!"

Hàn Phỉ dừng hưng phấn, nói: "Thế nhưng.. Sẽ không còn gặp mấy cái nhiệm vụ kia chứ? Vậy ta trở về cùng không quay về cũng không có gì khác biệt!"

"Chà chà, kí chủ, coi như ngài muốn một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ cũng không được, mỗi người được tuyển chọn chỉ có một lần thực hiện nhiệm vụ, 1 khi hoàn thành ngươi có thể yêu cầu khen thưởng cuối cùng chính là trở lại hiện đại, chính thức tự do."

Lòng Hàn Phỉ đã nguội lạnh lại được phục sinh, nàng không nhịn được bùng nổ một cỗ nhiệt tình mạnh mẽ, chỉ cần có thể trở lại, bảo nàng làm cái gì nàng cũng đồng ý!

Có quỷ a, nàng cũng không muốn tiếp tục ở đây luyện bước chân đâu!

Nàng phải trở về!

Nàng phải về nơi chính thức thuộc về nàng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv