Hàng ngũ dài như thế.. quả đúng là nghịch thiên a! Không thể nhìn thấy điểm cuối, hơn nữa người xếp hàng toàn bộ đều là nữ nhân, trong đó không thiếu những người trang điểm vô cùng sang trọng, từng tốp dồn dập châu đầu ghé tai, vẻ mặt còn mang theo một chút kích động cùng hưng phấn, giống như đang đợi để lất được vật gì tốt vậy. Mà có vẻ, những người này xếp hàng không phải là để lấy thuốc chữa bệnh, trong đám đông còn thỉnh thoảng có vài tiểu nhị của thần nông giá đi an ủi một vài người thiếu kiên nhẫn, đồng thời duy trì trật tự.
Hàn Phỉ thật sự hiếu kỳ, không nhịn được đâm đâm một người phụ nữ đứng hàng cuối cùng, nói: "Các ngươi đang xếp hàng làm cái gì thế?"
Người phụ nữ kia vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một đại thẩm có cái mặt vừa tròn vừa đen, lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: "Xem ra ngươi là từ nông thôn đến đây đi! Cũng muốn mua mặt nạ Phỉ Phỉ sao? Mà ngươi thật sự phải mua đi, nhìn mặt ngươi xem, ôi, không thể chấp nhận được, mau mau chăm sóc một chút đi! Nói không chừng còn có thể cứu về đấy! Tuy rằng có cứu trở về cũng không thể đẹp đẽ bằng ta được a!"
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, không để ý tới câu nói đấy trào phúng của nữ nhân kia, nhưng đối với bốn chữ 'mặt nạ Phỉ Phỉ' trong lời nói của nàng lại hết sức tò mò.
"Cái gì là mặt nạ Phỉ Phỉ?"
"Quả nhiên là nông phụ a! Ngay cả mặt nạ Phỉ Phỉ cũng không biết! Ta cho ngươi biết a, đây chính là sản phẩm mới ra không lâu của Thần Nông Giá đấy! Thứ này hiệu quả đúng là như thần a! Chỉ cần dùng một lần là da mặt rạng rỡ, trắng đẹp mịn màng như da em bé, thật như trẻ ra 20 tuổi vậy!"
Hàn Phỉ mơ hồ đoán được đồ vật trong lời nàng nói là cái gì, nhưng, cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ.
Hàn Phỉ không nhịn được nói: "Thật sự lợi hại như vậy sao?"
Người phụ nữ kia giống như chỉ chờ một câu hỏi này, ngay lập tức thao thao bất tuyệt nói: "Nông phụ đúng là nông phụ! Lại dám hoài nghi tác dụng của mặt nạ Phỉ Phỉ! Ta cho ngươi biết, Trần tẩu tử sát vách nhà ta vốn vì diện mạo xấu nên bị nhà chồng hưu! Nhưng bởi vì dùng mặt nạ Phỉ Phỉ, hiện tại da dẻ kia a, đều có thể bấm ra nước! Lập tức trẻ như 20 tuổi! Bây giờ ngày ngày nàng được nhà chồng sủng ái vô cùng, ân ái lắm! Còn có nữ nhi của gia đình ở phía đông thành a, trên mặt mọc đầy nốt rỗ! Đã mời bà mối đã đến cửa mười mấy lần, nhưng lại không tìm được người đến cửa cầu thân, cha nàng nghe nói mặt nạ Phỉ Phỉ tốt, cắn răng mua về rất nhiều cho nàng! Hiện tại nha, người đến cửa cầu thân đúng là đã đạp nát ngưỡng cửa a!"
Hàn Phỉ bị chọc sửng sốt một hồi, suýt chút nữa liền hoài nghi đây còn có phải là dược phương lúc đó nàng tiện tay đưa cho Thần Nông Giá không! Nàng làm sao không biết thứ này còn có loại công năng sửa đổi dung mạo nhỉ. Còn nữa, người này không phải là do Thần Nông Giá thuê đến quảng cáo sản phẩm hộ đấy chứ?
"Ai nha, ngươi nhanh xếp hàng đi! Nếu không người khác sẽ chen mất đấy! Mặt nạ Phỉ Phỉ này đều bán có hạn lượng! Mỗi lần bán ra không nhiều đâu! Hôm nay ta cũng tới chậm, cũng không biết có lấy được đến tay không đây! Nếu không giành được ta sẽ khóc chết mất!"
Hàn Phỉ thăm dò hỏi một câu: "Cái đó, mặt nạ này bao nhiêu tiền?"
"Một lượng bạc một chiếc! Một đợt trị liệu phải dùng mười hai lần là tốt nhất!"
Hàn Phỉ kinh ngạc trợn to mắt, há miệng thốt: "Cái này không phải là cướp của à!"
Một lượng bạc cũng đủ cho một gia định bình thường ăn một tháng đi! Thế mà cũng chỉ là một cái! Một đợt trị liệu cần mười hai lần, liền mười hai lượng bạc đi! Đậu phộng, nàng cũng không nói thứ này phải điều trị theo đợt như thế a.
Nàng kia thấy Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt trợn mắt líu lưỡi, lập tức xem thường nói: "Dung mạo của nữ nhân đều là vô giá! Mười hai lượng bạc đã tính là gì, coi như đập nồi bán sắt cũng phải mua! Ngươi không biết, bên ngoài cái mặt nạ này quý giá thế nào đâu! Bao nhiêu người đã phải mua lại trong tay người khác với giá cao hơn nhiều đấy! Hơn nữa mặt nạ này còn hạn lượng, một người nhiều nhất chỉ có thể mua một đợt trị liệu, bao nhiêu quý phụ cũng tự mình đến xếp hàng mà mua!"
Thấy Hàn Phỉ có vẻ mua không nổi, nàng kia lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, không còn để ý đến Hàn Phỉ nữa. Hàn Phỉ cũng không có gì để nói, mà cái mặt nạ này, tên là gì không được, nhất định phải tên là mặt nạ Phỉ Phỉ. Không cảm thấy.. hạ thấp đi một bậc sao? Phi! Làm sao có thể nói tên mình như vậy chứ!
Hàn Phỉ lại liếc mắt nhìn đội ngũ đang xếp hàng này, quyết định lần sau sẽ nói, hiện tại nhiệm vụ quan trọng vẫn là đi mua dược tài cho nam thần và thuận tiện hỏi xem chưởng quỹ có ở đấy không, nàng muốn nghĩ cách bắt lại liên lạc với Hác lão bản. Trên đời này, nếu nói là còn có người đáng giá tin tưởng, vậy thì Hác lão bản miễn cưỡng tính là một người đi. Chí ít.. Hác lão bản có tiền như vậy, tiền thưởng trong lệnh truy nã cũng sẽ không lọt nổi vào mắt xanh nàng ấy đi, đây cũng là một chuyện khiến Hàn Phỉ hơi hơi yên tâm. Nhận thức một bằng hữu có tiền, cảm giác thực tốt.
Hàn Phỉ đi về phía trước, nhưng đội ngũ xếp hàng này thật sự quá dài, đồng thời mỗi người đều chen chúc đến nỗi gió thổi không lọt, đến nỗi không tìm ra một kẽ hở để cho nàng đi qua, nàng không thể làm gì khác hơn là một đi thẳng về phía trước, muốn từ chỗ quầy hàng xuyên qua tiến vào hiệu thuốc.
Thật vất vả mới đi tới, rốt cuộc tìm được một lỗ hổng, sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, liền lập tức đi qua chỗ đó, nhưng còn không chờ nàng nói ra câu 'làm phiền nhường một chút', bên tai bỗng nhiên nổ tung một tiếng nói sắc nhọn: "Uy! Xấu phụ! Ngươi muốn chen ngang à!"
Hàn Phỉ bị giọng nói lớn này làm cho giật mình, màng tai cũng phát đau, ngẩng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc vô cùng phú quý đang chống nạnh, nhìn chằm chặp nàng. Hàn Phỉ biết nàng hiểu nhầm, muốn giải thích nói: "Ta chỉ là muốn.." Đi xuyên qua..
"Ta biết thừa ngươi muốn chen ngang mua mặt nạ Phỉ Phỉ! Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy a? Vóc người xấu cũng là đáng đời, đã cao tuổi như thế rồi, chạy tới nơi này làm gì! Nhìn dáng vẻ ngươi xem, dù có chen ngang được cũng không có tiền mà mua ấy chứ, vẫn là mau chóng rời đi đi, đừng có cướp danh ngạch của chúng ta, lại còn muốn chen ngang!"
Hàn Phỉ đúng là triệt để không còn gì để nói, cũng không muốn giải thích, định trực tiếp xuyên qua rời đi. Nhưng nàng còn chưa kịp đi tới, ánh mắt xéo qua đã nhìn thấy bên người vươn ra một bàn tay với móng tay rất dài, dường như muốn đẩy nàng ra, đồng tử nàng co rụt lại, nghiêng người né tránh.
Người kia không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ né tránh, lực đạo dùng rất lớn, lập tức làm việc vô ích, trọng tâm bất ổn, tự mình liền ngã xuống đất, khiến những người xung quanh đều bật cười. Hàn Phỉ cũng tức giận, loại người vô duyên vô cớ muốn đẩy nàng này, dù là ai cũng không sẽ cao hứng.
"Ta nói, ta không phải là muốn chen ngang, ta chỉ là muốn đi hiệu thuốc mua thuốc mà thôi!"
Nàng xem như nhẫn nhịn giải thích một câu, nào biết người ngã chổng vó kia cắn mãi không tha, ở trước mặt nhiều người bị mất mặt như thế, hỏa khí lập tức dâng lên, bò dậy, chỉ vào mũi Hàn Phỉ cả giận nói: "Ngươi tính là gì! Dám ngang ngược trước mặt ta! Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi đúng là đồ nông phụ xấu xí không có giáo dưỡng, không có lễ phép, không có tôn nghiêm!"
Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Chí ít ta sẽ không làm ra hành vi của mụ đàn bà ngang ngược chỉ vào mũi người khác mà chửi đổng."
Nữ nhân tức điên: "Ngươi, ngươi, ngươi nói ta là đàn bà ngang ngược?"
"Ta đâu có chỉ mặt gọi tên, tự ngươi tự thừa nhận thôi."