Hàn Phỉ đúng là bị dọa sợ, nàng không nghĩ tới nam thần sẽ đáp lại, thậm chí còn là một đáp án hoàn mĩ. Hàn Phỉ sững sờ tại chỗ, ngốc nghếch nhếch miệng, khuôn mặt như chiếc bánh bao nhân thịt đầy vẻ vui mừng.
Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Làm sao? Không trốn nữa à?"
Hàn Phỉ lập tức tiến lên, tha thiết mong chờ nhìn nam thần, nói: "Vương gia, chàng có biết chàng đang nói cái gì không? Chàng, chàng thật sự có thể không quản cái gì theo ta bỏ trốn sao? Đây là thật sao?"
Tần Triệt mỉm cười nói: "Giả."
Hàn Phỉ: "..."
Nàng biết mà! Nàng biết không thể cao hứng quá sớm! Hỗn đản a!
Hàn Phỉ phụng phịu ngồi đó, co rúc ở một chỗ. Tần Triệt nhìn nàng một cái, lại nhìn hai chân mình, nói: "Hàn Phỉ, ra ngoài Hoang Mộc Châu, chính là thành Hoa Giáp, sau khi nàng vào thành nhớ phải che giấu thân phận mình, Lệnh bắt người từ hoàng thành sẽ không đến đó nhanh như vậy, nhưng chú ý cũng không thừa."
Hàn Phỉ nghe được sửng sốt một chút, thuận miệng nói: "Những điều này chàng đợi tới lúc đó rồi nhắc nhở ta là tốt rồi."
Tần Triệt không hề trả lời.
Hàn Phỉ chờ một hồi, thấy hắn không nói lời nào, mới bất giác phản ứng lại, khiếp sợ nói: "Vương gia, chàng không đi cùng ta sao?"
Tần Triệt thản nhiên nói: "Nàng trước tiên vào thành, ở trong thành chuẩn bị kỹ càng, nhiều nhất dừng lại hai ngày là phải rời đi, đi theo hướng tây bắc, lựa chọn con đường ít người một chút mà đi, có thể thuê một ít võ phu quen mặt, nhưng không được dễ dàng tin người khác, cũng không cần dừng lại lâi một chỗ, cứ đi thẳng, cuối hướng Tây Bắc là biên giới Hàn Linh cũng Hỏa Vân quốc, chỉ cần đến được nơi đó, chính là an toàn."
Tần Triệt lời nói những lời này vô cùng tự nhiên, giống như đang kể một câu chuyện rất bình thường, nhưng Hàn Phỉ nghe xong liền bùng nổ, nói: "Vương gia! Chàng muốn bỏ ta lại sao? Chàng vậy mà lại muốn bỏ lại ta! Chàng, làm sao chàng dám.."
Hàn Phỉ vẫn chưa nói hết, Tần Triệt đã trầm thấp thở dài một hơi, nói: "Hàn Phỉ, nàng đi trước, ta sẽ bắt kịp nàng."
Hàn Phỉ lập tức phủ quyết: "Chàng nói láo! Chàng căn bản không có ý định đi cùng ta! Tên lừa đảo!"
Ngực Hàn Phỉ kìm nén một cỗ nộ khí, tức giận đến sắc mặt nàng phát hồng, hai tay nắm đến sít sao, lúc nàng đã cho rằng, bọn họ rốt cục có thể ở cùng một nơi, người đàn ông này thế mà lại muốn bỏ rơi nàng!
"Hàn Phỉ, hãy nghe ta nói.."
"Ta không nghe! Tên lừa đảo!"
"Nhóm người Tật Phong sẽ tìm được ta, đến lúc đó ta sẽ bắt kịp tiến trình của nàng, sẽ không bỏ lại nàng."
Câu nói này Tần Triệt nói rất nghiêm túc. Hàn Phỉ cố hết sức tỉnh táo lại một chút, vô cùng oan ức nói: "Tại sao không thể ở cùng một chỗ? Ta không muốn tách khỏi chàng!"
Lời nói lớn mật như vậy lại được Hàn Phỉ nói đến vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Tần Triệt trầm mặc một hồi, nói: "Ta sẽ liên lụy nàng."
Không có Ảnh Vệ, không có thế lực sau lưng, hắn chỉ là một mối phiền toái. Hắn cần thời gian, cần thời gian để điều nhân thủ chậm rãi từ Hoàng Thành rút ra, nhưng trong thời gian này, ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tầm mắt Hàn Phỉ chậm rãi rơi vào trên hai chân Tần Triệt, rốt cục hiểu rõ ý hắn, hắn sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của nàng. Trong lòng Hàn Phỉ đau xót, đúng vậy a, nàng tùy hứng như thế, không hề e dè mang hắn ra khỏi hoàng cung như thế, nhưng cái gì cũng không thèm chuẩn bị kỹ càng, chỉ có thể đi tìm chết, thậm chí ngay cả nửa điểm bảo đảm cũng không có, cũng dám bỏ trốn, căn bản là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi, còn sẽ khiến thân thể Vương gia không chịu nổi đi! Ở trong hoàng cung chí ít còn có ngự y, còn có dược tài, còn có thể xem bệnh, còn có người chăm sóc, còn có Ảnh Vệ cùng Tật Phong bảo hộ. Ở bên ngoài, nàng căn bản cái gì cũng sẽ không làm được.
Hàn Phỉ lập tức ủ rũ, nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là ta sai, nếu như không phải do ta thì Vương gia sẽ không như vậy, đều tại ta, là ta quá ngây thơ, thật xin lỗi.."
"Hàn Phỉ."
"Thật xin lỗi, Vương gia, thật xin lỗi.."
"Hàn Phỉ, nhìn ta."
Hàn Phỉ chậm rãi ngước lên, đôi mắt đã ướt nhèm, dáng vẻ vô cùng tự trách cùng oan ức.
Tần Triệt thở dài một hơi, rõ ràng lúc trước còn giống thần nữ buông xuống giống như vậy, bây giờ lại biến thành dáng vẻ gặp phải cảnh khốn cùng, hắn đúng là có chút bất đắc dĩ.
Hàn Phỉ hít hít mũi, đưa tay kéo góc áo của Tần Triệt, nói: "Vương gia, thật xin lỗi.."
"Nàng không cần xin lỗi."
"Nhưng mà.."
"Theo lời ta vừa nói mà làm, ta sẽ bắt kịp lộ trình của nàng."
Hàn Phỉ choáng váng, sau đó buông tay ra, không nói lời nào đứng lên, chỉnh chỉnh lại y phục của mình, cuối cùng gọn gàng nhanh chóng nói: "Ta sẽ không!"
Tần Triệt sửng sốt.
Hàn Phỉ lại lặp lại một lần nữa: "Ta sẽ không! Ta biết chàng lo lắng, nhưng ta cũng sẽ không thỏa hiệp! Ta sẽ không bỏ lại chàng ở nơi này! Thân thể chàng như vậy, vạn nhất chống đỡ không được tới khi Linh Tam Linh Tứ đến, ta biết tìm ai khóc đây! Đừng quên, hiện tại khắp thiên hạ đều đã biết chàng muốn cưới ta! Thanh bạch của ta đã không còn rồi! Trừ chàng, ta sẽ không gả được cho ai nữa!"
Tần Triệt có chút há hốc mồm.
Hàn Phỉ lau lau mắt, lại nói: "Ta mới không thèm làm quả phụ! Ta có mệt chết, cũng phải đưa chàng cùng đi! Khí lực của ta rất lớn! Ta có thể đưa chàng đi ra, cũng có thể đem cõng chàng đi!"
Nói xong, Hàn Phỉ cũng mặc kệ Tần Triệt phản ứng, trực tiếp để hắn tựa lên lưng, chậm rãi đi về phía trước. Trong lòng Tần Triệt ấm áp, rõ ràng như vậy không phù hợp với kế hoạch dự liệu của hắn, nhưng bất ngờ là càng làm hắn suиɠ sướиɠ hơn, cũng càng thêm.. không thể buông tay.
"Hàn Phỉ."
"Đừng có thuyết phục ta! Ta không nghe!"
"Trời sắp tối, ngươi đi không được đâu."
Hàn Phỉ muốn chết tâm đều có!
Sắc trời chậm rãi tối lại, hai người tìm một cái động huyệt sạch sẽ đi vào, Hàn Phỉ cố ý đi tìm rất nhiều cỏ khô làm thành một cái đệm cho nam thần đệm, chỉ lo hắn bị đụng hư, nàng hận không thể chuẩn bị được tốt hơn cho Vương gia, nhưng nàng lại không có chút nào phát hiện ra rằng giờ khắc này trên mặt nàng đã bẩn thỉu ra sao, y phục trên người cũng bị cắt ra nhiều chỗ như thế nào, nhìn rất chật vật.
Trải xong rơm, nàng lại đi tìm củi khô, lại cùng hệ thống đổi lấy Đá đánh lửa, đốt lên được một đống lửa, cuối cùng lại bận rộn đi xung quanh tìm nguồn nước.
Tần Triệt nhìn Hàn Phỉ bận trước bận sau, ánh mắt chậm rãi trầm xuống, bàn tay đặt trên đùi siết chặt rồi lại từ từ buông ra, hắn lộ ra một nụ cười cay đắng. Cũng đúng, hiện tại hắn chính là một thứ phế phẩm. Một thứ phế phẩm mà thôi. Phế phẩm ngay cả một người phụ nữ cũng không thể chăm sóc. Ý niệm này sâu sắc chiếm giữ trong đầu Tần Triệt, làm sắc mặt hắn dưới ánh lửa đen tối không rõ, có lẽ, trước đây hắn giấu đi thực lực căn bản chính là sai lầm. Nhẫn nại quá lâu, chỉ sợ sẽ mất đi thôi.
Hàn Phỉ đang tìm kiếm nguồn nước căn bản không biết nam thần nhà nàng ở lúc nàng không biết lại hắc hóa một hồi, giờ khắc này nàng đang khổ cực dùng một đoạn ống trúc, lấy nước dưới sông, cùng nói chuyện với hệ thống.
"Đào Bảo, chỗ nào ở nơi chim không thèm ị này có thể tìm được đồ ăn a!"
Mệt nhọc cả một ngày, thêm vào việc thân thể này đã ngủ say một thời gian rất lâu, căn bản là không được ăn uống, nàng đã sớm đói chết, chỉ là không thể hiện ra trước mặt nam thần mà thôi.