Tần Triệt cười khổ một tiếng, nói: "Nếu đúng như tâm ý của Phụ hoàng, thì nhi thần nên cô độc sống suốt quãng đời còn lại? Hoặc là, cưới một cái bài vị?"
Câu nói sau cùng của Tần Triệt trong nháy mắt thắp sáng tâm tư của Tần Hoàng. Đúng vậy, chỉ cần cưới người chết, vậy thì còn có thể dựa vào cái tên này ngăn chặn miệng của tất cả mọi người, thậm chí không cần thực sự lo Tần Triệt cưới vợ làm mình khó chịu! Nhưng, những người kia hẳn phải chết? Còn phải chết một cách không kì lạ? Hơn nữa còn có thể được người trong thiên hạ lí giải? Trong lòng Tần Hoàng bắt đầu tính toán.
Mà Tần Triệt, lộ ra một ánh mắt ý vị thâm trường. Chỉ có Hàn Phỉ có chút nghe không hiểu lời nói của hai người họ, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào tới sự căm thù của nàng với Tần Hoàng, thậm chí ở trong lòng nàng đã mô phỏng một ngàn lần dáng vẻ chết thảm thương của Tần Hoàng nữa.
"Nhi thần tự biết mệnh cách không được, lưu ở hoàng cung chẳng qua là ảnh hưởng tới quốc vận tồn tại, nhi thần rời đi đối với Phụ hoàng mà nói, không hẳn không phải là chuyện tốt."
Tần Hoàng lại đột nhiên nghĩ đến hai chữ 'mệnh cứng' này, trong chớp mắt, tựa hồ có một ý nghĩ đang chầm chậm hình thành, lập tức thâm trầm nói: "Việc này Triệt nhi không cần phải lo lắng, trẫm sẽ sắp xếp tốt tất cả cho ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn tiếp thu là được."
Tần Triệt cúi đầu, không đáp lời.
Tần Hoàng xoay người, nói: "Trẫm còn có việc phải đi, trẫm sẽ sai người đưa lại đây."
Tần Triệt trầm thấp nói: "Cung tiễn Phụ hoàng."
Tần Hoàng đi tới cửa, dừng lại, ngữ khí băng lãnh nói: "Triệt nhi, chớ có cho là ngươi rời khỏi hoàng cung này là có thể thoát khỏi trẫm, trẫm nói cho ngươi biết, đừng hòng! Ngọc Nhi đã đi, ngươi cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay trẫm."
Nói xong câu đó, Tần Hoàng liền rời đi. Tần Triệt thu tầm mắt lại, sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, đột nhiên che miệng lại bắt đầu nôn mửa. Hàn Phỉ như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, nhìn dáng vẻ này của Tần Triệt, liền gấp gáp, muốn đi vỗ lưng giúp hắn, nhưng vừa duỗi tay ra liền chầm chậm thu hồi, trơ mắt nhìn Tần Triệt nôn khan đến nỗi thân thể cũng run rẩy.
Tần Triệt nôn rất lâu, cũng không thể nhổ ra được gì, khuôn mặt dưới tấm mặt nạ trắng bệch, ngay cả khí tức cũng yếu ớt đi rất nhiều. Hàn Phỉ biết rõ, thân thể nam thần càng ngày càng kém, điều này có nghĩa thân thể hắn được nàng vất vả chữa trị khỏi một chút lại bắt đầu xấu đi.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nâng tay, lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, mạnh mẽ lau sạch cằm, nơi đã bị Tần Hoàng chạm vào.
"Linh Tam." Hắn trầm giọng gọi.
Cơ hồ là trong nháy mắt, thân ảnh Linh Tam xuất hiện, quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói: "Có thuộc hạ."
Tần Triệt ném chiếc khăn, nói: "Đốt."
"Vâng."
"Mặt khác, phân phó ám tử trong Quốc Tử Giám, ta muốn Thái Minh tạm thời cấm khẩu một quãng thời gian."
Linh Tam sững sờ, sự phục tùng trời sinh từ trong xương cốt nói cho hắn biết, không nên phản bác, nhưng đứng về phía tình cảm, chung quy có chút không thích hợp.
Quốc Tử Giám, chỗ đó bởi vì do nhiều đời cha truyền con nối, rất khó khăn mới xếp vào được ám tử, mà ám tử này lại càng hao vô số tinh lực mới bồi dưỡng ra được, chuẩn bị vào thời điểm quan trọng mới xuất động, nếu không tất cả sẽ uổng phí hết, trở thành dã tràng xe cát.
Linh Tam không quen biểu đạt, nhưng biết rõ chủ nhân phải trả giá lớn như thế nào mới có được sắp xếp này, liền uyển chuyển nói một câu: "Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy.. Hàn cô nương cũng sẽ không cứ thế ngồi chờ chết đâu."
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Linh Tam, ngươi không phải là người nhiều lời như vậy."
Linh Tam vội vàng nhận sai: "Thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ nguyện xin chịu phạt."
"Thôi."
"Thuộc hạ lập tức đi khởi động ám tử, chủ nhân muốn sử dụng như thế nào?"
Tần Triệt câu lên khóe môi, từng chữ từng câu nói: "Ta muốn thiên hạ truyền ra lời nói, mệnh cách của Hàn Phỉ cùng ta vô cùng xứng đôi, tên gọi Yêu Nữ cũng đều là bởi mệnh cách gây nên."
Thời khắc này, Hàn Phỉ vô cùng khiếp sợ. Nàng ngơ ngác nhìn nam thần, hé miệng muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra lời nào. Trong chớp mắt, Hàn Phỉ rốt cục ngộ ra chỗ nào cho nàng cảm giác không đúng.
Vì sao Tần Triệt lại đột nhiên nói muốn cưới Lý Tương Quân, phong thư kia truyền đến đột ngột như vậy, trước đây nàng dám chắc Tần Triệt tuyệt đối chưa từng thấy qua Lý Tương Quân! Nếu như liên lạc với việc Tần Hoàng mang theo loại tâm tư buồn nôn kia, vậy thì hết thảy đều có thể giải thích. Tần Hoàng sẽ không cho phép Tần Triệt cưới người mà hắn yêu, người nào bị hắn tuyển chọn, liền sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Tần Hoàng, hận không thể diệt trừ, mà tiến vào A Mã Cung chính là cách nhanh nhất.
Tần Hoàng yêu cầu chúng tú nữ đi vào trong mê cung, hắn là Hoàng Đế, nếu muốn phái sát thủ vào trong đó không phải là việc khó, mà Tần Hoàng là một trong số người hiểu biết rõ ràng cấu tạo của mê cung. Giết tất cả các tú nữ, tự nhiên sẽ không có người có thể gả cho Tần Triệt, có thể thông qua một thủ đoạn mà thanh lý một lần trên dưới triều đình, không thể không nói, mưu kế này thật đáng sợ.
Nàng vốn đã biết Tần Hoàng nhìn ôn hòa này nhất định có gì đó quái lạ! Không ngờ hắn lại có thể ác độc như thế! Nhưng, nhưng, nhưng nếu như nam thần cũng không muốn kết hôn với Lý Tương Quân.. Vậy.. người hắn muốn kết hôn là.. là bản thân nàng?
Lúc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, sắc mặt Hàn Phỉ lập tức ửng hồng, trông rất đẹp mắt, đáng tiếc tình cảnh như vậy không ai có thể trông thấy.
Linh Tam thầm giật mình một hồi, suy nghĩ kỹ một chút, không thể không khâm phục chú ý của chủ nhân, nói: "Nhưng nếu như thiên hạ không tin?"
Tần Triệt lãnh đạm nói: "Cũng không cần thiên hạ tín nhiệm, chẳng qua là một cơ hội thôi."
"Vâng, Linh Tam lĩnh mệnh."
"Đi xuống đi."
".. Linh Tam có một vấn đề cuối cùng còn chưa rõ."
Tần Triệt thấy buồn cười, nói: "Linh Tam, ngươi đã xúc phạm đến cấm chế."
"Thuộc hạ biết rõ."
".. Nói đi."
"Vương gia công việc bề bộn như vậy, vì sao không nói cho Hàn cô nương biết rõ?"
Đây là điều Linh Tam không hiểu nhất, hắn nhớ i trước đây không lâu Hàn cô nương còn vì chuyện của Vương mà khóc lớn một hồi, tràn đầy oan ức, còn ba lần bốn lượt bị ngăn ở ngoài cửa, Vương gia còn làm ra vẻ vô cùng tuyệt tình. Nhưng.. rõ ràng cũng rất lưu ý nàng, vì sao lại không nói? Một chữ 'tình' này phức tạp như vậy sao?
Linh Tam làm sao cũng không hiểu, nếu như hắn sinh ở hiện đại thì nhất định sẽ phải dùng một từ để hình dung Tần Triệt, đó chính là..'Nín nhịn'.
"Ta không tin nàng."
Linh Tam sửng sốt.
Hàn Phỉ cũng sửng sốt. Nàng có chút không rõ, cả oan ức nữa: "Vương gia, chàng tại sao không tin ta?"
Hàn Phỉ thật sự không hiểu, vừa rồi nàng cảm thấy nam thần rất quan tâm nàng, mọi hành động đều khiến nàng cảm động phát khóc, hận không thể nhào tới ôm hắn, nhưng lúc này lòng nàng vô cùng chua xót, nàng cũng có nghi hoặc giống như Linh Tam. Nếu nam thần quan tâm nàng như thế, tại sao không nói cho nàng biết? Còn hại nàng hiểu nhầm cùng nản lòng thoái chí nhiều lần như vậy. Kết quả lại nhận được đáp án dĩ này.
Không tin? Không tin cái gì? Vì sao không tin? Vì sao không tin nhưng lại phải che chở nàng?
Quá nhiều nghi vấn khiến Hàn Phỉ hận không thể cạy đầu hắn ra nhìn xem trong đầu hắn đến cùng đang suy nghĩ gì!
"Đi xuống đi."
Linh Tam cũng không cố gặng hỏi, thân hình biến mất tại chỗ.
Tần Triệt uể oải cúi thấp đầu, nhắm mắt lại, cả phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Mà Hàn Phỉ, nghe thấy hắn nói một câu như có như không.
"Hàn Phỉ.. Ta không nên tín nhiệm bất kì ai, nhưng.."
"Ta sẽ che chở nàng."
【 Triệt nhi, trên đời này trừ chính mình ra, ai cũng không nên tin, chỉ cần không tin thì sẽ không bị phản bội, hiểu chưa)
【 Vâng, nương)