Kỳ thực lần này đúng là không trách được Hàn Phỉ, nàng cũng không hề nghĩ tới sẽ nhận được phần thưởng lớn như vậy, nhưng tất cả mọi người đều quên một điểm, Tần Hoàng cũng không phải vừa lên ngôi giang sơn đã an ổn, hắn nửa đời trước chính là một đế vương không ngừng xâm lược nước khác tích lũy thực lực, lúc mang binh đánh giặc kiêng kỵ nhất chính là kẻ đào ngũ! Bất kỳ kẻ đào ngũ nào một khi bắt được nhất định sẽ giết chết không cần luận tội! Mà hành động của Hàn Phỉ, bất kể có chính xác không, có phải.. lý trí không, đế vương cũng không cần người quá thông minh, nhưng nhất định phải muốn những người có thái độ như vậy! Hàn Phỉ vừa vặn liền chạm đúng vào điểm mấu chốt này, cho nên mới được ban thưởng lớn như thế.
Hàn Phỉ cứ như vậy một tay cầm ban thưởng của hoàng hậu ban thưởng, một tay cầm ban thưởng của Hoàng Thượng, liền mơ mơ hồ hồ trở thành người thắng lợi lớn nhất.
Tần Hoàng cũng không lưu lại quá lâu, thân là đế vương còn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ hắn đi làm, chỉ là trước lúc ly khai, tầm mắt hắn như có như không liếc nhìn Hàn Yên.
Hoàng hậu sau khi nói mấy lời liền giải tán mọi người, chỉ cho lưu lại Hàn Phỉ, lại trêu chọc chúng tú nữ một phen đỏ mắt, nhưng chỉ có Hàn Phỉ hiểu, hoàng hậu để nàng lưu lại căn bản cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Khi trong điện chỉ còn dư lại Hàn Phỉ, hoàng hậu ung dung thong thả cầm chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, nói: "Hoàng Thượng hôm nay ban thưởng, ngươi có gì cảm tưởng gì?"
Hàn Phỉ trong lòng cười khổ, quỳ xuống, cung cung kính kính nói: "Nhận được ban thưởng của Hoàng Thượng, nô tỳ kinh sợ."
Hoàng hậu thỏa mãn, nói: "Hôm nay ngươi đã hiểu rõ chuyện gì chưa?"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, chỉ nói một câu: "Hoàng hậu thánh minh."
Hoàng hậu thỏa mãn gật gù, nói: "Đúng là một người thông minh."
"Nương nương quá khen."
"Thôi được rồi, ngươi hôm nay mau trở về đi thôi, nhớ kỹ bản cung ban ơn cho ngươi, bản cung đã có thể cất nhắc ngươi, cũng có thể hủy hoại ngươi, phải nhớ cho thật kỹ, sau này bản cung tự nhiên sẽ có chỗ cần đến ngươi."
"Vâng, nương nương, nô tỳ xin cáo lui."
Hàn Phỉ tự xưng nô tỳ khiến hoàng hậu tỏ ra thỏa mãn, nàng cần chính là loại người tự biết thân biết phận của mình như thế này, nói: "Lui ra đi."
Hàn Phỉ về A Mã Cung, tất nhiên là bị nhận mọi sự chú ý của chúng tú nữ, ngay cả thái độ của nhóm ma ma phụ trách giáo dục với Hàn Phỉ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, khi giáo dục cũng đều nói năng nhỏ nhẹ, cùng quá khứ hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Hàn Phỉ cười thầm, đây là hoàng cung, địa phương nhìn sắc mặt người, hôm nay nếu là người khác được thưởng, e là sẽ càng thêm nhìn không nổi đại tiểu thư Hàn Phủ xấu xí lại không được sủng ái này đi.
Việc này qua đi, dan tiếng của Hàn Phỉ một phát nhảy lên vị trí đầu bẳng tại A Mã Cung, những tú nữ trước đây xem thương giao lưu với nàng nay cũng bắt đầu vô tình hữu ý lấy lòng, mặc kệ là chân tâm hay giả dối, Hàn Phỉ hết thảy đều nhận lấy, vẻ mặt vui cười nghênh đón, trong lúc nhất thời khiến những tú nữ trong lòng vốn kiêng kị nàng cũng thả lỏng cảnh giác, càng cảm thấy nàng là kẻ ngốc không có khả năng, lần này cũng chẳng qua là may mắn mà thôi.
Nhưng đây chỉ là phần lớn người, có một số ít tú nữ đã nhìn ra, Hàn Phỉ tuyệt đối là một con sói khoác bộ da cừu, nhìn chung từ khi bà béo này tiến vào A Mã Cung tới nay, vô số người đều cảm thấy người này căn bản sống không qua 3 ngày sẽ bị đuổi khỏi cung, tất cả mọi người chờ xem chuyện cười của Hàn phủ, nhưng nhìn xem, bà béo này một đường hữu kinh vô hiểm vượt qua hơn một nửa thời gian, thậm chí hoàn thành nhiệm vụ khảo thí mỗi lần còn tốt hơn các nàng, được hoàng hậu và Hoàng Thượng ban thưởng, thậm chí trở thành người đứng đầu của cửa khảo thí số 2, có bao nhiêu người có thể làm được đến như thế a!
Một tú nữ đầu óc ngốc nghếch có vấn đề căn bản không thể làm được! Hàn Phỉ, so với suy nghĩ của các nàng còn lợi hại hơn.
Nhưng những người có thể nhận ra được điểm này cũng rất ít, mà những người kia cũng trong lúc tiếp cận Hàn Phỉ càng thêm cẩn thận kỹ càng, vạn nhất sơ ý một chút liền thành Hàn Yên thứ hai thì không tốt chút nào.
Hàn Phỉ không chút nào quan tâm con sóng ngầm này ở A Mã Cung, nàng giờ khắc lúc này còn đang bận giúp Vương gia thi châm khơi thông hàn khí trong cơ thể, mồ hôi trên trán cũng không có thời gian đi lau, mặc kệ nó chảy vào trong mắt, làm cho đôi mắt nàng trở nên cay xè.
Bởi vì khí trời từ từ trở nên lạnh, nửa người dưới của Tần Triệt không thể nhúc nhích, hàn khí trong cơ thể càng ngày càng nhiều, nếu như không khơi thông, e là dưới trời đông giá rét này sẽ không dễ chịu.
Sau khi làm xong toàn bộ, Hàn Phỉ cũng hư thoát, mười đầu ngón tay đều run rẩy, cả người tê liệt ngồi trên ghế, thở hồng hộc nói: "Vương gia, xong rồi, sau này chú ý chút sẽ không có gì quá đáng lo."
Tần Triệt nhìn nàng uể oải, trong lòng có chút rung động, nhưng vẫn chỉ nói khẽ: "Ừm."
Hàn Phỉ thu châm, do dự một chút, nói: "Vương gia.."
Tần Triệt nửa khép mắt, nói: "Hàn Phỉ, nàng không phải là người ấp a ấp úng như thế."
Hàn Phỉ cắn răng một cái, ngoan tâm nói: "Vương gia, gần đây có gặp giấc mộng kì lạ nào không?"
Hàn Phỉ đúng là vẫn muốn hỏi hắn, giấc mộng kia như một cái gai đâm vào trong lòng nàng, nếu không hỏi ra thì sẽ vĩnh viễn trở thành suy đoán, lòng nàng sẽ không được yên ổn, vì thế nàng không nhịn được, liền hỏi ra lời.
Hàn Phỉ lo sợ bất an chờ đợi nam thần trả lời.
Tần Triệt vẻ mặt hờ hững nói: "Không có."
Hàn Phỉ sững sờ, chưa từ bỏ ý định truy hỏi: "Thật không có sao? Vậy chàng, vậy chàng có từng mơ thấy một mảnh đất trời trắng xóa tuyết không?"
"Đất trời trắng tuyết?"
Đôi mắt Hàn Phỉ lóe sáng, hô: "Đúng! Tuyết! Tuyết trắng mênh mông vô bờ, khắp nơi đều là màu trắng, màu trắng tinh khiết, còn có một cái nhà gỗ nhỏ, ừm.. Còn có một mặt hồ bị kết băng, một nơi rất đẹp!"
Tần Triệt dừng lại một hồi, đang lúc Hàn Phỉ đang căng thẳng chờ đợi, lắc đầu, nói: "Chưa từng mơ thấy, nhưng thế giới nàng miêu tả, đích thị là rất đẹp."
Hàn Phỉ lập tức liền thất lạc, quả nhiên tất cả mọi chuyện phát sinh trong mộng cảnh kia nam thần bản lại không biết. Vậy nên giải thích thế nào về chuyện nhìn thấy nam thần xuất hiện trong băng lần trước đây? Quả thực người đó giống hệt nam thần trong thực tế, bất luận là thần thái hay ngữ khí, không hề có bất kỳ sự khác biệt nào, nàng đã cho rằng, đó chính là nam thần.
Còn nam thần khác trong thế giới đó, người càng thêm nguy hiểm ấy là ai? Một người thật sự có thể hoàn toàn khác biệt với mình trong mộng sao?
Hàn Phỉ mất tập trung hồi đáp: "Hừm, thế giới nàng nói tới thật sự rất đẹp."
Tần Triệt nghiêng đầu, nói khẽ: "Nàng thích thế giới đó sao?"
Hàn Phỉ sững sờ, do dự một chút, cẩn thận nhớ lại tràng cảnh trong mộng kia, một mảnh tuyết trắng mênh mang, tinh khiết giống như Tiên Cảnh, nói: "Thích, rất đẹp, rất tinh khiết, nhưng.."
"Nhưng cái gì?"
"Quá an tĩnh, không có một chút sinh khí, lạnh giá đến mức cả người sắp đóng băng, không có sự sống, dường như chỉ có một mình trong thiên địa vậy, ta không thích sự băng lãnh đó."
Hàn Phỉ nói rất nghiêm túc, chỗ đó đúng là đẹp đẽ vô cùng, nhưng cũng như lời nàng nói, quá băng lãnh.
Đôi mắt Tần Triệt lóe lên một tia Ám Quang, thanh âm hắn thoáng tối tăm, bàn tay đặt trên ghế cũng siết chặt, từng chữ từng chữ nói. "Hàn Phỉ, nàng không muốn ở lại chỗ đó sao?"